Chương 1: Nam nhân đào đất

[ Tiểu mỹ nhân nhà ngươi tỉnh rồi ! ]

Tô Diệp cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người giống như chìm vào vũng bùn, muốn mở mắt ra, nhưng lại không được.

Bên tai truyền đến những tiếng ồn ào lớn nhỏ….

“ Chỉ là một song nhi, thế mà dám chiếm đoạt hầu gia !’’

“ Chưa dùng gia pháp với ngươi là tốt rồi, thức thời thì đàng hoàng ngoan ngoãn nghe lời đi !”

“ Tô Dạ Lan, đây là lựa chọn duy nhất của ngươi, lần này ngươi muốn gả cũng phải gả, mà không muốn lấy chồng cũng phải gả! ”

“…”

Có người tàn nhẫn đẩy hắn xuống đất, cửa gỗ rầm rầm đập mạnh một tiếng , chặt chẽ đóng lại.

Tô Diệp cười tự giễu, là mơ sao?

Nếu thật sự bị đối xử như vậy thì thân thể nhỏ bé của hắn có thể sẽ bị biến thành một đống mảnh vụn.

Cảm giác nặng nề trên người từ từ tản đi, ý thức của Tô Diệp chậm rãi trở về.

Hắn không lộn xộn, ngay cả lau mồ hôi cũng không, kệ cho giọt mồ hôi lướt qua cái trán no đủ, vô thanh vô tức thấm vào tóc.

Tô Diệp đã quen với trạng thái như vậy.

Hắn bị mắc một căn bệnh khác thường rất nghiêm trọng chính là “Thành Cốt Bất

Chứng”(1), hay còn gọi với cái tên “ Thúy Cốt Bệnh ” (1), với bệnh này cho dù chỉ là va chạm nhẹ cũng có thể lấy đi mạng của hắn.

Không thể không nói, y có thể sống đến năm hai mươi tuổi, ngoài sự chiếu cố hết lòng của người nhà thì còn phải bỏ ra một số tiền lớn nữa .

Bên tai truyền đến những tiếng nói đứt quảng hình như có chút xa.

Tô Diệp hơi động lòng, hắn còn sống ?

Hắn nhớ rõ mình đã cố gắng từng li từng tý chống đỡ cần cổ hướng về phía nóc nhà, lúc đó, hắn không những không sợ hãi một chút nào, mà ngược lại còn có cảm giác thoải mái khó nói.

Nhưng mà, bây giờ là tình huống gì đây?

Tô Diệp mở mắt ra, liều mạng giơ cánh tay lên.

Nhìn năm ngón tay gầy gò yếu ớt, Tô Diệp sửng sốt.

Đây không phải là tay của hắn.

Trên tay hắn có nhiều vết xương nứt, nhìn xa xa cũng không mềm mại bóng loáng như thế này.

Chẳng lẽ vẫn còn đang nằm mơ ?

Tô Diệp cảnh giác đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Đại khái nơi này là một cái lều, hình như được chia thành ba gian phòng lụp xụp , chiếu cói và chăn đệm rách rưới nằm lộn xộn trên mặt đất, ở bốn góc có vài tảng đá được đặt tùy tiện để cố định lại.

Tô Diệp thầm lắc đầu trong lòng, mọi thứ trước mặt đều quá chân thật, căn bản không phải là trong mộng.

Nhớ tới mấy năm nay mình có xem qua mấy quyển tiểu thuyết online, một ý nghĩ điên cuồng xông vào đầu hắn…chẳng lẽ là…. Xuyên việt?

Bên ngoài truyền đến âm thanh thô lỗ của các nam tử.

Không đợi Tô Diệp khôi phục vẻ mặt, liền có người đi vào nhà lá một cách tự nhiên.

Tô Diệp xoay cổ lại nhìn, đúng lúc người kia cũng nhìn lướt qua hắn

Ban đầu nam tử này sửng sốt một chút, sau đó tiện đà mà “Hắc” một tiếng, kéo giọng hô lên: “ Ngu đại huynh đệ, tiểu mỹ nhân nhà ngươi tỉnh rồi !”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người cao to đẩy mọi người ra vội vàng đi vào.

Thói quen của Tô Diệp vẫn như kiếp trước, không lộn xộn, chỉ hướng mắt nhìn người đang đi tới.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh này, Ngu Phong miễn cưỡng mà dừng chân lại, đột nhiên có chút khẩn trương.

Chắc chắn hắn là một song nhi ?

Nếu không phải thì làm sao có thể xinh đẹp đến vậy !.

Nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu Tô Diệp chỉ có một ý nghĩ…….Thật đen nha ! Tất cả các phần trần trụi trên người đều đen thùi lùi.

Không biết trời sinh đã đen , hay là do phơi nắng.

Ngu Phong không hề biết nội tâm đang âm thầm phun tào của Tô Diệp, y khẩn trương vỗ vỗ đất trên quần áo, cẩn thận đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi đã tỉnh?”

Nhìn bộ dạng của người kia, trong đầu hắn có chút rối bời.

Ngu Phong lại không để ý chút nào, ngược lại còn cười toét miệng không ngừng.

Sau đó có nhiều người xúm đến tụ lại không dứt, coi như là một việc hiếm lạ mà đánh giá Tô Diệp.

Cùng lúc đó Tô Diệp cũng đang quan sát họ.

Một đời trước ngoài cha mẹ cùng anh trai thì hắn chỉ gặp qua bác sĩ, vào giờ phút này, những người trước mặt với y mà nói giống như hình ảnh nhảy ra từ trong màn ảnh 5D, xa lạ khiến cho người ta cảm thấy không chân thật.

Hắn đưa tay ra sờ sờ lên cánh tay tráng kiện của Ngu Phong mà nhẹ nhàng thăm dò.

Sống, có nhiệt độ.

Xung quanh lập tức vang lên một tràng “ Xuỵt”.

Ngu Phong nghiêng đầu qua chỗ khác, thanh âm có chút tức giận nói : “ Cũng đừng vây quanh như vậy, nên làm gì thì đi làm đi!”

Các hán tử không hề sợ hắn dù chỉ một chút, đột nhiên Tô Diệp run run ….. không phải là hắn sợ hãi, chỉ là phản xạ có điều kiện.

Ngu Phong lập tức lộ ra vẻ mặt với thần sắc hối hận, nói liên tục “ Xin lỗi, xin lỗi, đừng sợ, không nên hung dữ với ngươi.”

“Không sao”. Tiếng nói phát ra từ cổ họng khiến cho Tô Diệp giật mình…. đây không phải là âm thanh của hắn, cũng không phải từ ngữ thường dùng của người hiện đại.

Tô Diệp lấy lại bình tĩnh, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc thực tế, tất cả tình cảnh trước mắt đều không phải là trong mộng, cũng không phải phim điện ảnh 5D, hắn thật sự đã xuyên việt rồi !

Ánh mắt Tô Diệp lóe lên, đã như vậy thì đồng nghĩa với chuyện hắn đã là một người có thân thể khỏe mạnh, hoàn hảo, thân thể cường tráng?

Chỉ cần là khỏe mạnh, dù cho đen một chút cũng không sao

Ánh mắt đen nhánh vô thức liếc về phía người đàn ông bên cạnh, tâm tư của Tô Diệp lưu chuyển, yên lặng suy nghĩ : “Nếu chưa bị đen tới mức này thì tốt.

Hành động liếc mắt mờ ám của Tô Diệp không thể thoát khỏi ánh mắt của người khác, mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

“Ta nói, tiểu ca này lớn lên trắng như tuyết, non mềm, nhất định là một song nhi mà, Ngu đại huynh đệ ,ngươi đúng là nhặt được một món hời lớn nha !”

“ Đương nhiên là vậy rồi , mới vừa tỉnh đã dựa sát người không thả , tất nhiên là có ý tứ đối với ngươi, thế nên nhân cơ hội này nhanh chóng cưới về nhà đi không thì mất đấy !.”

Đương nhiên, cũng không thiếu người nói với giọng điệu chua xót: “Trước tiên nuôi được rồi hãy nói , người này gầy gò tựa như cây gai dầu vậy (2), vừa đυ.ng đã nát…’’

Ngu Phong nghe vậy, mạnh mẽ trừng mắt về hướng người nói chuyện—– Lần này thực sự là mang theo ba phần tức giận.

Người kia rụt cổ lại, lặng lẽ mà ẩn vào đám đông.

Những người đàn ông khác nhìn nhau ,thức thời mà im lặng.

Tô Diệp nghe đến bốn chữ “Vừa đυ.ng vào liền nát” , cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thử thăm dò mà cử động cánh tay .

Có vẻ như…Rất bình thường.

Hắn lấy tay chống lên chiếc chiếu cói, muốn ngồi dậy.

Ngu Phong nhìn thấy được ý đồ của hắn, liền vội vã chạy lại dìu.

Tô Diệp hất cánh tay của y ra, lạnh lùng nói, “Ta tự mình tới ”

A, Ngữ khí lạnh nhạt này không phải là cố ý, Tô Diệp có chút hối hận.

Nhưng Ngu Phong lại không cảm thấy gì, trái lại còn vô cùng ân cần mà ở một bên che chở.

Tô Diệp cố gắng, thân thể gầy yếu từng chút từng chút rời khỏi chiếu cói.

Cảm giác này rất xa lạ, nhưng lại khiến cho hắn mừng rỡ như điên.

Hắn thật sự bình thường, hắn cũng có thể đi lại như người bình thường, để hưởng thụ cuộc sống !

Mỗi ngày không cần đắm chìm trong sách vở nữa, cứ như thế đem mình sống trong một bộ “ Hành tẩu bách khoa hỗn tạp sách ”(3 )

Đúng vậy đó chính là “Tạp Thư” (4) không ghi chép lại những học vấn nghiêm chỉnh, dù chỉ là những điều thượng vàng hạ cám nhưng lại có không ít kiến thức bổ ích.

Tô Diệp có chút muốn khóc, đương nhiên , chẳng qua là “ Có chút” mà thôi.

Ngu Phong nhìn thấy ánh mắt đỏ ửng của hắn thì cẩn thận hỏi : “ Đói bụng phải không?

Tô Diệp bẹp bẹp sờ cái bụng , đúng là có chút đói thật.

Ngu Phong cười một cái, thật sự rất tuấn lãng, như làm ảo thuật mà móc ra một cái ống trúc to bằng cánh tay trẻ con từ phía sau, ở phía trên ống trúc chắn bằng một cái bánh ổ ổ (5), ở phía dưới ống chứa súp rau còn ấm.

Ngu Phong đem đồ đưa đến trước mặt Tô Diệp, ôn nhu nói: “Ăn đi”

“ Cảm ơn ”. Tô Diệp không để ý giọng điệu như dụ dỗ hài tử của hắn, mà chân thành cảm ơn.

Ngu Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ…. Tiểu song nhi đã nói chuyện với hắn rồi !.

“ Đến, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.’’ Người đàn ông hưng phấn mà đưa ống trúc về phía trước, thiếu chút nữa đâm vào mũi của Tô Diệp.

Tô Diệp đưa tay vội vàng nhận lấy ổ bánh ngô, cắn một miếng nhỏ.

A… Đau răng.

Hắn nhăn mặt không cẩn thận nhổ ra luôn, trên ổ bánh còn lưu lại một dấu răng nhợt nhạt, trên dấu răng còn có một ngụm nước bọt óng ánh.

Ngu Phong gãi đầu, lúng túng nói : “Bánh nguội rồi sẽ cứng, ta ra bên ngoài nướng lại cho ngươi. ”

Tô Diệp lắc đầu, cảm kích nói: “ Không cần phiền vậy đâu, uống canh là được rồi.”

Hắn không cho đối phương có cơ hội phản đối, nói xong liền im lặng cúi đầu húp canh. Tuy rằng chỉ là một ít nước canh luộc thịt, nhưng đủ ấm, vừa vặn có thể cứu vớt dạ dày của hắn.

Ngu Phong nhìn ổ bánh bên cạnh Tô Diệp, không chút do dự mà nhặt lên, cắn hai ba miếng đã ăn xong.

Tô Diệp lộ ra vẻ mặt kỳ quái…. phía trên miếng bánh vẫn còn dính nguyên nước miếng của hắn.

Ngu Phong nhìn về phía hắn cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng .

Tô Diệp trừng mắt nhìn, tính khí người này rất tốt, khi cười lại ấm áp như vậy, khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới một loài chó có tên là “ Golden Retriever”(6) mà hắn vẫn luôn rất muốn nuôi ấy.



Qua buổi trưa, theo thường lệ là đã đến thời điểm các nam nhân bắt đầu phải đi làm việc

Trước khi đi Ngu Phong đã dặn dò rất nhiều lần, “ Nếu còn cảm thấy mệt thì ngủ tiếp một chút, bên ngoài lộn xộn, đừng đi xa quá, đến tối ta sẽ về, lúc ấy cũng sẽ mang đồ ăn về cho ngươi.”

Mặc dù Tô Diệp không nói, vẫn cứ giả vờ ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý…Dù sao thì đời trước hắn cũng đã quen như thế rồi.

Chờ những người đàn ông kết bè kết đội ra khỏi lều, hắn mới nhớ ra rằng những người này căn bản không phải ăn xin, mà là những thanh niên khỏe mạnh bị triều đình điều động đến bắt làm lao dịch.

Kí ức của thân thể này từ từ trở lại trong đầu, Tô Diệp cũng từ từ tiếp thu hết.

Hắn nhớ lại, nơi này được gọi là triều “Đại Nguyên”, vừa mới thành lập hai tháng trước, đây là một triều đại không có trong lịch sử, trong các học viện cũng không có tư liệu ghi chép về triều đại này.

Vốn dĩ người lập ra nước Đại Nguyên này chỉ là một người có gia thế bình thường, bởi vì bất mãn với sự khống chế bạo ngược của vua chúa mà dựng binh làm phản, sau khi trải qua ba năm chiến đấu gian khổ ròng rã, rốt cuộc cũng chiếm giữ được hoàng thành, ngồi lên long ỷ.

Tân quân thượng vị, ban hành ra đạo thánh chỉ thứ nhất, ra lệnh đào một con kênh nối liền nam bắc, cũng đích thân mệnh danh là “Thông cừ(*).

(*) Kênh đào to lớn. Tớ để nguyên văn cho hay.

Con kênh này sẽ do những người đàn ông kia đào.

Tô Diệp vội vã muốn đi ra ngoài thật nhanh, để có thể nhìn trời, nhìn mây, cho dù chỉ nhìn đất vàng thôi cũng tốt rồi…..Từ lúc mới bắt đầu phát bệnh đến nay thì gần như hắn không hề rời khỏi bệnh viện.

Nhưng mà vừa mới nghĩ thôi, hắn liền cảm thấy đầu mình choáng váng.

Tô Diệp chống đỡ thân thể, yên lặng mà tự nói với mình không cần nôn nóng, tương lai phía trước còn dài, việc đầu tiên là dưỡng cho cơ thể thật khỏe mạnh, tương lai muốn làm gì thì làm.

Nghĩ như vậy, hắn yên tâm mà nằm xuống chiếu cói, trong chốc lát, liền nặng nề mà thϊếp đi.

Tác giả có lời muốn nói :

Liên quan đến căn bệnh “Xương Thủy Tinh”, tác giả đã viết tình huống bệnh tật của nhân vật Tô Diệp cực kì nghiêm trọng, nhưng đa số người mắc bệnh cũng không phải như vậy, tất cả những điều đó cũng vì muốn thuận tiện trong cách hành văn, vì vậy không cần để ý ! Hơn nữa, tác giả thật sự mong ước rằng những người mắc phải căn bệnh tương tự trong thực tế đều có thể có một thân thể khỏe mạnh, có một cuộc sống hạnh phúc. Cầu nguyện !.