Chương 2: Đào hôn Hầu Gia

[ Tới, ôm một cái để sưởi ấm ]

Ở trong mộng Tô Diệp đã trải qua cuộc sống ngắn ngủi mà đau khổ của một người thiếu niên.

Chủ nhân ban đầu của thân thể này tên là “ Tô Dạ Lan ”, nhà ở kinh đô Đại Lương thành, là con trai trưởng duy nhất của Vĩnh An Hầu. Vĩnh An Hầu có nhiều chiến công hiển hách, nên rất được tiên đế xem trọng.

Tô Dạ Duy được phụ thân che chở, mười tám năm của cuộc đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Tiếc nuối duy nhất chính là thân phận của hắn là song nhi.

Ở thời đại này, song nhi không có quyền thừa kế, sau khi trưởng thành thì phải lập gia đình sinh con.

Thế nhưng, Vĩnh An Hầu – Tô Ương lại có suy nghĩ to gan trái quy định.

Từ trước đến nay ông đều nghĩ rằng, song nhi cũng là nam nhân, vì vậy phải giống như nam nhân bình thường dẫn binh đánh giặc, vào triều làm quan.

Nghĩ như vậy, Tô Ương che dấu sự thật với cả dòng họ Tô thị và mọi người, từ nhỏ đã coi Tô Dạ Lan như nam nhân bình thường mà dạy dỗ, đồng thời sau khi đánh trận bị trọng thương, ông đã đem tước vị của mình truyền cho lại Tô Dạ Lan.

Nếu như Tô Dạ Lan là loại người có tính háo thắng tranh giành, thì đó có thể là một cơ hội tuyệt vời.

Nhưng rất tiếc là không phải.

Hắn và đa số song nhi ở thời đại này đều giống nhau, tính nết ôn hòa dịu dàng, không theo đuổi điều gì quá lớn lao, còn có đặc điểm dái tai mềm.

Vào thời điểm Vĩnh An Hầu vừa mới mất không lâu, hắn đã bị phát hiện thân phận song nhi.

Phải biết rằng, lúc sống Vĩnh Hầu đã thay tiền triều đánh bại bạo quân, sở dĩ tới giờ tân đế vẫn chưa trừng trị Tô gia chính là vì lần ra tay ấy.

Vì để bảo vệ cả dòng họ Tô , Tô tộc trưởng đã nghĩ ra một chủ ý “ Tuyệt diệu ” …là đem Tô Dạ Lan nhanh chóng gả cho công thần.

Không ngờ , đối phương lại đồng ý.

Bộ tộc Tô thị từ trên xuống dưới mừng rỡ như điên, vì đề phòng Tô Dạ Lan xảy ra nguy hiểm, Tộc trưởng liền hạ lệnh đưa hắn nhốt vào từ đường.

Ai có thể ngờ rằng đột nhiên Tô Dạ Lan lại trở nên kiên cường.

Thứ nhất, hắn không muốn phụ sự kỳ vọng của phụ thân hắn; thứ hai, hắn biết vị hôn phu kia, ở trong mắt hắn, người đó chính là một kẻ có tứ chi phát triển, chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, Tô Dạ Lan có chết cũng không muốn gả cho hắn.

Cuối cùng thì với tinh thần giáo dục của đại gia tộc, Tô Dạ Lan thừa dịp canh phòng trông coi lỏng lẻo, mang theo tiền bạc, giấu kỹ con dấu, thần không biết quỷ không hay trốn ra Hầu Phủ.

Nhưng vì phải chịu đả kích mà sinh bệnh, thân thể suy yếu quá mức, chạy thẳng ra đãi quận(*) lại hoảng loạn bất chấp đường mà chạy một đoạn đường lớn, rốt cuộc chống đỡ không nỗi mà hôn mê.

(*) Là Phủ đệ. Nơi đón tiếp khách quý hoặc hoàng thân quốc thích của một vùng.

Tỉnh lại lần nữa, đã là Tô Diệp .

Tô Diệp ở trong thân thể này trải qua nhiều chuyện khác nhau, nhưng tâm tình đau khổ lại tương tự.

Từ khi bắt đầu có trí nhớ thì hắn đã ở trong bệnh viện nằm trên giường bệnh, chưa từng được trải nghiệm thế giới bên ngoài.

Hắn đã từng nếm trải cảm giác chết đi, những mà khi đối mặt với nước mắt của mẹ, lo lắng của cha, sự nhường nhịn của anh trai, cuối cùng Tô Diệp đành phải học “Ngoan.”

Mãi cho đến khi đang truyền nước biển bị cái giá từ trên trời giáng xuống đập trúng cổ, xuyên việt tới đây.

Chắc chắn thân thể của hắn đã chết rồi ?

Cha, mẹ và anh trai chắc hẳn rất đau lòng.

Tô Diệp thở dài, đau dài không bằng đau ngắn, họ đã hao tốn biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc trên người hắn, không có hắn – là một phiền toái lớn, bọn họ có thể sống những ngày bình thường.



Ngu Phong làm xong công việc liền hết sức vui vẻ mà chạy về nhà lá.

Tô Diệp nhìn người đàn ông có khuôn mặt đen nhưng đẹp trai, không khỏi có phần cảm kích… Nếu như không phải là y mang mình về, tám phần mười là hắn đã phải chết lại một lần.

Ngu Phong thấy hắn thức dậy, vội vàng lấy bánh ổ ổ ( bánh này không biết phải tên vậy không nữa, bạn nào biết thì nhắn mình sửa nha ) từ trong ống trúc ra, giống như bảo vật đưa tới trước mặt hắn, “ Ăn đi thừa dịp còn nóng , không cứng đâu”

Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của người đàn ông, Tô Diệp đưa tay thoải mái tiếp nhận , nói cám ơn —- Không chỉ là vì bữa cơm này, mà Ngu Phong còn là ân nhân cứu mạng của hắn.

Ngu Phong nhìn người trước mặt, thỏa mãn mà nở nụ cười, “ Một cái nhấc tay, không cần nói cảm ơn,thừa dịp còn nóng thì ăn đi!”

Tô Diệp cắn một cái, mới chợt nhớ tới hỏi : “ Ngươi ăn rồi sao?”

“ Ăn rồi !” Ngu Phong đáp nhanh, nghe thế nào cũng cảm thấy y đang nói dối.

Lông mày Tô Diệp nhếch một cái , lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Ngu Phong ưỡn thắt lưng, vỗ bao tử chứng minh, “ Thực sự, không tin ngươi xem!”

Tô Diệp nhìn lướt qua, ừm, nổi lên, xác định thật sự không đói bụng.

Với y quan sát hắn, nhân duyên của người này không tệ, cũng rất có uy tín, có lẽ thuận đường đem cho hắn một phần cơm cũng không phải là việc khó gì.

Nghĩ vây, Tô Diệp liền yên tâm mà ăn.

Lễ nghi khi dùng cơm của hắn rất tốt, không đơn giản là vì thói quen được hình thành từ đời trước, mà còn bị thói quen của thân thể này ảnh hưởng tới nhiều hơn.

Nếu như không phải vì người của Tô gia làm chuyện sai trái, có lẽ bây giờ hắn đã là Vĩnh An Hầu uy phong lẫm liệt, chứ không lâm vào tình cảnh ngay cả cơm cũng không có mà ăn!

Trên thực tế, nam nhân bình thường và song nhi có ngoại hình giống nhau, chẳng qua là nơi tư mật có hoa văn tượng trưng cho khả năng có thai. Nếu cố gắng che dấu một chút, thì người ngoài hoàn toàn không thể nào nhận ra.

Nếu như không phải là vì trưởng tộc ép buộc hắn phải lập gia đình, không chừng Tô Dạ Lan cũng sẽ không bị ép tới đường cùng mà phải bỏ trốn đi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Diệp bỗng run lên.

Xem ra, sau này hắn phải hết sức cẩn thận mới được, không thể nào để cho Tô gia bắt về.

Phải biết rằng, ở cái thời đại này quy định đã ràng buộc ở trong lòng mọi người, thậm chí còn áp đảo cả pháp luật triều đình, một dòng họ lâu đời cũng sẽ có quyền quyết định sống chết của một người.

Nếu thật sự bị bắt trở về, cho dù là bị ép lấy chồng, hay là thả trôi sông, hắn đều không có chỗ mà nói lý lẽ.

Về phần thân phận hiện tại của mình là song nhi, Tô Diệp không hề có chướng ngại tâm lý hay kỳ thị gì.

Đã từng đối mặt với chuyện phải trải qua hai mươi lăm năm sinh hoạt “ Không phải người ” đối với Tô Diệp mà nói thì đây chỉ đơn giản là có thêm khả năng sinh con thôi mà, dù thế nào thì vẫn tốt hơn nhiều so với cuộc sống không thể tự mình gánh vác bất cứ chuyện gì.

Tô Diệp nghĩ như vậy nên vui sướиɠ tiếp nhận rồi .

Tháng chín âm lịch, đã là cuối thu.

Ban đêm lạnh, Ngu Phong vẫn ở trần.

Tô Diệp vừa nghĩ sơ qua liền đoán được, đối phương chỉ có một cái áo duy nhất để mặc, mà bây giờ chiếc áo ấy đang bị đè ở dưới người hắn.

Hắn quét mắt một vòng, người trong lều đều ở trần , không có chỗ nào là không phải chiếu cói, ngoài ra cũng không có vật dụng gì khác để che đậy đồ vật. Ngay cả hắn cũng phải nằm đè lên cục đất, thực tế đó chính là “ Gối đầu ”.

Dù vậy, những người này không hề oán giận một chút nào, thậm chí mỗi ngày trước khi ngủ còn thảo luận về thức ăn gần đây với Tô Diệp – người không quá quen thuộc với việc nói chuyện bằng tiếng địa phương.

Trong lòng của hắn dâng lên từng trận ghen tuông, có thể khỏe mạnh mà sống , thực sự đã đủ rồi.

Tô Diệp cử động cơ thể, muốn đem quần áo dưới người rút ra, đắp lên cho người đàn ông.

Ngu Phong nhận thấy được động tĩnh của hắn, mơ mơ màng màng vươn cánh tay, động tác tự nhiên quen thuộc ôm hắn vào l*иg ngực.

Lúc ôm chặt, người đàn ông này còn để một bàn tay lớn, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, chóp chép trong miệng mà lẩm bẩm, “ Đến, ôm một cái, ôm một cái ấm áp…”

Tô Diệp ngạc nhiên một lúc lâu, theo bản năng muốn giơ tay lên, muốn đẩy Ngu Phong ra, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của y, cuối cùng vẫn nhịn được.

Ở cổ đại, làm lao dịch có bao nhiêu vất vả, cho dù hắn không tự mình trải nghiệm thì cũng từng thấy trong sách.

Ôm liền ôm đi , ôm một cái liền ấm lên…. Tô Diệp lặng lẽ suy nghĩ như vậy .

Ở trong lòng ngực nam nhân rất ấm, chặt chẽ mà chắn không bị gió đêm lọt vào.

Trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi và mùi bùn đất, bốn phương tám hướng còn truyền tới mùi chân thối, Tô Diệp hít mũi một cái, có chút không biết nói gì.

Hắn đưa cánh tay dài ra, từ chiếu cói hái cây cỏ bên ngoài đặt dưới mũi, có mùi cỏ tươi nhàn nhạt tạm thời xua đi mùi thối, Tô Diệp hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn.

Nhưng mà, bị một người xa lạ ôm, nên từ đầu tới cuối thân thể hắn không thể nào thả lỏng được.

Cứ tưởng rằng với tình trạng như vậy hắn nhất định sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ , thời gian chỉ có mấy hơi thở, Tô Diệp liền bất tri bất giác mà ngủ thϊếp đi.

Hơn nữa, còn ngủ rất an ổn.

Ngày thứ hai, lúc Tô Diệp tỉnh dậy, Ngu Phong đã bắt đầu đi làm việc rồi.

Bên cạnh chiếc chiếu để một ống trúc nóng, còn có cả bánh kê.

Ổ bánh hơi cứng rồi, Tô Diệp cũng không khác người, hắn dùng nước ấm ngâm mềm rồi nuốt xuống từng miếng từng miếng nuốt một.

Sau khi ăn xong trên người đã có chút sức lực, hắn liền bám lấy trụ nhà từ từ đứng lên, dọc theo vách tường tập bước đi.

Chỉ là động tác cất bước đơn giản như thế này, nhưng với hắn cũng hết sức mới lạ.

Đời trước hắn cũng từng đi đường, những phải dùng đến các loại máy móc căn bản không thể cảm nhận được sự “ Chân thực ” như bây giờ.

Đúng, chính là cảm giác “ Chân thực ” đến nơi đến chốn thật sự.

Tô Diệp bám lấy trụ nhà, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Ánh mặt trời ngày thu không hề chói mắt, hắn vẫn theo bản năng mà lấy tay che một chút.

Chậm rãi thích ứng một hồi, Tô Diệp mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Nhà lá ở trên sườn núi cao, cảnh vật bốn phía thu hết vào tầm mắt.

Vùng đất sườn núi ở phía trước cách đó không xa có một dòng sông, con sông rất rộng, nhưng nước chảy không hề xiết.

Ở hướng tây con sông vô cùng náo nhiệt, không thể đếm hết người đứng ở trong mương máng, vừa lớn tiếng hẹp hòi mà trò chuyện, vừa quơ cái cuốc đào đất.

Theo bản năng Tô Diệp liền tìm kiếm thân ảnh của Ngu Phong.

Nhưng mà nhìn một vòng, rốt cuộc hắn cũng phát hiện trong đoàn người ấy tất cả mọi người đều đen giống nhau, Tô Diệp cười cười đành phải từ bỏ.

Nhìn qua hướng đông, nơi ấy là một thung lũng có độ dốc bằng phẳng, là đồng ruộng được nông dân khai thác thành từng khối to to nhỏ nhỏ.

Có lẽ hoa màu ở nơi này trưởng thành tương đối trễ, lúc này lớn lên thật vừa lúc, Tô Diệp so sánh với những hình ảnh mà mình từng xem, lập tức nhận ra vài loại.

Quang cảnh hấp dẫn hắn chính là phía sau có gò núi nhỏ cao thấp nhấp nhô, cây cối trên núi mọc ra dày đặc, lá cây hồng hồng vàng vàng, nhìn rất đẹp.

Một trận gió thổi qua, từng mảnh lá cây từ đầu cành rơi xuống, giống như hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa….Giống như những gì mà trong sách đã miêu tả.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tô Diệp khó kìm nén được sự kích động.

Thời khắc này , trong lòng hắn đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật là mình đã xuyên việt.

Chú thích thêm:

(1) Bệnh xương dễ gãy (hay còn gọi là bệnh giòn xương, bệnh tạo xương bất toàn, bệnh xương thủy tinh, tên khoa học của bệnh là Osteogenesis Imperfecta – OI). Là một nhóm bệnh lý bao gồm nhiều thể lâm sàng và có đặc điểm di truyền. Đặc trưng của bệnh là sự tổn thương thành phần collagen typ I của mô liên kết gây nên bệnh cảnh lâm sàng không những ở xương mà còn ở da, dây chằng, củng mạc mắt và răng như: gãy xương tự phát, biến dạng xương, lùn, bất thường của răng (tạo răng bất toàn), giảm thính lực. Căn bệnh này chủ yếu là do di truyền bởi gen trội hoặc lặn từ phía bố hoặc mẹ. Xem thêm

(2) Gai dầu hay Cần sa, tài mà, gai mèo, lanh mèo, lanh mán, đại ma, hỏa ma, bồ đà, (danh pháp khoa học: Cannabis) là một chi thực vật có hoa bao gồm ba loài: Cannabis sativa L.[1], Cannabis indica Lam., và Cannabis ruderalis Janisch[2]. Xem thêm

(3) Một bộ bách khoa ghi chép lại cuộc sống ngao du hỗn tạp.

(4) Cuốn sách ghi chép lại rất nhiều vấn đề hỗn tạp chứ không chú trọng vào một vấn đề hay một câu chuyện nào đó.

(5) Bánh ổ ổ : Một loại bánh hình bánh nguyệt được làm bằng rau và mì

(6) Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi. Golden Retriever là loài chó có bản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén nên có thể làm chó đặc vụ để dò tìm Ma túy,… Đặc điểm chung của loài này là rất hiền lành và thông minh, trung thành và thích chơi đùa. Xem thêm

(*) Nguyên văn là “ Kim mao tuần hồi liệp khuyển”. Vì “kim mao” là bộ lông vàng “liệp” là săn mồi mà Golden là giống chó có bộ lông vàng vừa có khả năng săn mồi vừa thân thiện với con người duy nhất mà tớ biết nên tớ mạn phép sửa luôn. Bạn nào giỏi tiếng Trung biết nghĩa chính xác của cụm từ thì nói cho tớ biết để tớ sửa nha.