Chương 23: Thêm một người huynh đệ

【 Thái độ của người trong thôn 】

Hôm nay Tô Diệp đem về một cái túi vải nặng trình trịch đặt lên giường —— đây là tiền công và tiền khen thưởng của Tào Huyện thừa đưa cho hắn.

Ngu Phong đỡ lấy khung cửa, đang khom người để đổi giày —— hắn chỉ rất lo giày mới này mang sẽ bị hỏng, mỗi lần về nhà đều phải cởi ra, đổi thành giày cỏ.

Tô Diệp bất thình lình nói rằng: “Ngày mai ta sẽ không đi huyện nha nữa.”

Ngu Phong sững sờ, kéo lê giày đi tới bên giường, lo lắng hỏi: “Tô Diệp Tử ngươi cảm thấy không thoải mái sao?”

Tô Diệp biết y đã hiểu sai ý của mình, lắc đầu một cái, giải thích: “Ta nói là, sau này ta cũng sẽ không đi làm, việc công văn bây giờ đã xong rồi.”

“Không phải nói là làm tới cuối năm sao?” Ngu Phong vẫn có chút không yên lòng, tính thăm dò hỏi, “Hay là… Bị ủy khuất gì?”

Tô Diệp dừng một chút rồi nói “Không có.”, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Ngươi ngồi xuống trước đã.”

Ngu Phong nghe theo lời ngồi xuống, tầm mắt trước sau vẫn ở trên mặt Tô Diệp.

Sắc mặt Tô Diệp có phần nghiêm túc, Ngu Phong không khỏi khẩn trương theo, “Tô Diệp Tử, ngươi làm sao?”

Tô Diệp thở ra một cái, thẳng thắn nói: “Ngu Phong, lúc trước ta có phải đã từng nói qua với ngươi là, ta là bị người trong nhà đuổi ra?”

Ngu Phong sững sờ gật gật đầu.

Mắt Tô Diệp hơi rủ xuống trong con ngươi chợt lóe một tia hổ thẹn, “Xin lỗi, ta lừa ngươi…”

Không đợi Tô Diệp nói xong, Ngu Phong vội vã đáp: “Không sao, tiểu Diệp Tử, ngươi không cần xin lỗi.”

Tô Diệp đối diện tầm mắt của y, nghiêm túc nói rằng: “Ta từ trong nhà chạy đến, bây giờ người trong nhà của ta đang tìm ta, ta sợ rằng không thể ở lại đây được nữa.”

Ngu Phong vừa nghe xong, hoàn toàn sững sờ , trong giọng nói mang theo rõ ràng kinh hoảng, “Tô Diệp Tử, không ở đây thì ngươi muốn đi đâu ?”

Tô Diệp sắc mặt có chút không tốt, trầm giọng nói : “Ta cũng không biết.”

“Vậy thì hãy ở nơi này!” Ngu Phong một phát bắt được tay Tô Diệp, nhanh chóng đáp, “Nếu không có chỗ để đi, thì không cần phải rời đi.”

Tô Diệp mím mím môi, do dự một chút, cuối cùng cũng không có rút tay về, “Ngu Phong, đa tạ ngươi thời điểm lúc ta gian nan nhất đã thu lưu ta, bây giờ bất đắc dĩ bị bức ép, phần ân tình này chỉ có thể để sau này sẽ trả lại.”

Ngu Phong nắm thật chặt ngón tay, cau mày hỏi: “Tại sao không thể không đi? Người nhà ngươi rất lợi hại sao?”

“Cũng giống vậy, so với Huyện lệnh còn lợi hại hơn.”

“So với tướng quân còn lợi hại hơn?”

Tô Diệp bình tĩnh mà lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: “Người nhà họ Tô chỉ có tước vị, không có thực quyền.”

Ngu Phong thả lỏng ra nửa sức lực , nhưng mà, đến cùng vẫn không thể buông bỏ phần khí lực một cách triệt để, Tô Diệp bổ sung thêm: “Một phe khác lại là có công chi thần,(*) đại khái… Rất lợi hại.”

(*) Có công chi thần: người có công.

Nhắc tới vị đối tượng đính hôn kia , Tô Diệp mới đột nhiên phản ứng lại, lúc trước mục đích Hoắc Đạt đến Vạn Niên huyện, tám phần mười chính là vì tìm kiếm nguyên thân—— Tô Dạ Lan.

Trên thực tế, khi hai người còn bé từng thấy nhau , thậm chí từng tuỳ cùng nhau ở một chỗ mà đọc sách, cùng một thầy dạy, chỉ là bây giờ từng người đều đã thay đổi, hơn nữa ngày ấy mặt của Tô Diệp đầy bụi bặm, một thân bố y, đối phương không nhận ra được cũng không gì lạ.

(*) Bố y: Quần áo vải bình dân.

Tóm lại quan trọng là Tô Diệp không muốn liên lụy Ngu Phong và người trong thôn.

Rõ ràng Ngu Phong không nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, khẳng định như chặt đinh chém sắt mà nói : “Tô Diệp Tử đừng sợ, ngươi cứ thoải mái mà ở lại trong thôn, ta nhất định sẽ không để cho người nào mang ngươi đi!”

Tô Diệp thở dài, nói trắng ra : “Ngu Phong, coi như ngươi không ngại, người trong thôn thì sao? Đối phương có quyền thế, vạn nhất truy cứu tới…”

Ngu Phong đứng bật người lên, “Ta đây đi nói chuyện cùng bọn họ, nếu như bọn họ không đồng ý, ta, ta liền mang ngươi đi!”

Tô Diệp có chút giật mình, hắn thực sự không nghĩ tới Ngu Phong sẽ nói ra những lời này. Theo bản năng hắn kéo ống tay của Ngu Phong, trong nhất thời cũng không biết nói lời gì.

Còn Ngu Phong thì nghiêm trang bảo đảm.”Tô Diệp Tử yên tâm, nhóm thím đại nương trong Ngu Gia thôn nhìn ta lớn lên, dù có chuyện gì đi nữa thì các nàng cũng sẽ không bán ngươi.”

Tô Diệp nhíu mày, có chút bực mình —— hắn cũng không có nghĩ như vậy.

Phát hiện Ngu Phong ra cảm xúc tiểu song nhi, vội vã hạ mềm ngữ khí xuống , “Tô Diệp Tử, xin lỗi, ta —— “

Tô Diệp lắc lắc đầu, âm thanh lạnh lùng, đánh gãy cậu nói của y, “Lúc này cũng quá muộn rồi, có gì ngày mai rồi nói tiếp.”

Ngu Phong tự biết mình nói sai, làm sao còn dám phản bác? Vui vẻ mà vội vã đi chuẩn bị cơm tối, nấu nước trải giường chiếu.

Tối hôm đó, gió bắc thét gào đến hơn nửa đêm, bên trong nhà lá rất lạnh, mặc dù trên người có bông tơ che kín, bên người còn có một cái lò lửa lớn, Tô Diệp vẫn không ngủ được.

Hắn suy nghĩ rất nhiều.

Thực sự mà nói, thời gian qua vừa mới quen biết mọi người và cuộc sống ở đây, hắn cũng không muốn rời khỏi Ngu Gia thôn.

Rời khỏi Ngu Gia thôn thì hắn có thể đi nơi nào ? Nơi đây không phải là ở thời hiện đại, có tiền thì có thể mua được nhà ở. Trạch viện trong thôn đời đời truyền thừa lại, không phải có chuyện lớn như nhà tan cửa nát thì cũng sẽ không dễ dàng bán lấy tiền.

Huống chi, không ai đảm bảo được, bất cứ ngôi làng cũng sẽ không có quy tắc, dễ dàng tiếp nhận một người không rõ ràng đến ở.

Nếu như Tô Diệp nhất quyết muốn rời đi, khả năng lớn nhất chính là trốn đến trong núi làm dân lưu lạc. Với thân thể nhỏ bé của Tô Diệp bây giờ, khả năng tiếp tục sống sót là cực kỳ nhỏ.

Vì vậy, lúc Ngu Phong nói muốn tìm người trong thôn để thương lượng, dù như thế nào hắn cũng không thể nói ra được lời cự tuyệt.

Đến quá nửa đêm, Tô Diệp mới mơ mơ màng màng ngủ.

Nghe tiếng hít thở chậm rãi lại của hắn, thân thể cứng đơ của Ngu Phong hơn nửa đêm lúc này mới thanh tĩnh lại.

Hắn muốn cọ một chút quá, tiểu tâm dực dực(*) ôm người.

(*) Tiểu tâm dực dực: Cẩn thận, cẩn trọng, tỉ mỉ

Tô Diệp cau mày, ngủ không được yên ổn.

Ngu Phong nắm chặt cánh tay, ánh mắt kiên định hơn —— tiểu Diệp Tử yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, bất luận người nào cũng đừng nghĩ đến việc có thể bắt nạt ngươi!

——

Quá trình “thương lượng” diễn ra ngoài sức tưởng tượng của Tô Diệp.

Ngu Phong chỉ nhắc tới một câu, “Tô Diệp Tử từ trong nhà mà chạy đến đây, bây giờ người trong dòng họ đang tìm kiếm hắn, vì không liên lụy đến người trong thôn, nên hắn muốn rời khỏi Ngu Gia thôn.”

Sau đó như muốn nổ tung ngay lập tức.

Người không đồng ý đầu tiên là Tô Hoa đại nương : “Không thể được! Ngươi là một song nhi, không thân không thích, thì đi nơi nào ?”

Ngày thứ thím Xuân Cửu cũng là người hiền lành, thời khắc mấu chốt này lại hết sức cứng rắn nói , “Đừng xem chúng ta là đàn bà, nhưng cũng không phải là loại không biết nghĩa khí là gì, Tiểu Diệp mang đến cho chúng ta nghề nghiệp để sống tạm, bây giờ hắn có chuyện, chúng ta không thể không quản!”

Những thôn dân khác cũng nhao nháo mà nói theo, đại khái là nói “Không sợ liên lụy” “Nếu quá mức thì trốn vào trong núi” , căn bản không ai có ý kiến phản đối hết.

Chỉ có Tô Thanh Trúc, ở một bên vẫn luôn khoanh tay cau mày nhìn.

Ngu Phong làm trưởng thôn, nên làm theo phép hỏi: “Tiểu Trúc tử, bây giờ ngươi cũng là người trong thôn, ý của ngươi như thế nào, có muốn nói gì không.”

Ánh mắt như ánh đuốc của Tô Thanh Trúc phóng tới trên mặt Tô Diệp, cất giọng nói: “Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi phải trốn nhà? Vì sao người trong họ nhất định muốn bắt người lại?”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Ngu Phong cũng không khỏi choáng váng, cái gọi là quan tâm quá thì sẽ bị loạn, y một lòng chỉ quan tâm đến việc không cho Tô Diệp rời đi, thậm chí quên hỏi nguyên nhân hắn phải trốn nhà.

Tô Diệp đối diện với ánh mắt của y, thần sắc đặc biệt bình tĩnh, “Bởi vì đào hôn.”

Trong nháy mắt, chỉ cần bốn chữ đơn giản đã khiến cho cả đám người yên tĩnh hẳn.

Ngu Phong càng thêm trố mắt —— tiểu Diệp Tử như vậy mà đã có hôn ước rồi? !

Tô Hoa đại nương dậm chân mà hô lên: “Phong Tử, nhanh chóng, đem Tiểu Diệp trốn đi, đừng cho nhà người nhà hắn tìm được người !”

Thím Xuân Cửu cũng gấp gáp nói theo: “Đúng đúng đúng, Phong Tử thật vất vả mới tìm được tức phụ, không thể để cho người ta đoạt đi!”

Các nữ nhân đều loạn cả lên, biểu tình trên mặt của từng người còn nghiêm túc hơn so với việc lúc nãy Ngu Phong nói mọi người sẽ bị liên lụy.

Tô Hoa đại nương nghiêm trang dặn, “Đừng vào trong huyện nữa, trước tiên chịu khó né tránh rồi bàn tiếp!”

Thím Xuân Cửu cũng đang nói với nhóm nữ nhân , “Sau này trong nha môn có người lại đây thu giày miệng phải nghiêm chút, cũng đừng để lộ gì.”

Các nữ nhân người nào cũng có biểu tình nghiêm túc, nhanh chóng đáp lại.

Tô Thanh Trúc bĩu môi, “Kết hôn cũng không phải chuyện xấu, đã có người tìm hắn liền để hắn về nhà thôi!”

Tô Hoa đại nương mặt hung dữ quở mắng, : “Nếu như là chuyện tốt Tiểu Diệp còn cần phải chạy? Không chừng sẽ là lão già tám mươi vớ va vớ vẩn đây! Hơn thế, nếu Tiểu Diệp đi, thì Phong ca của ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Ở gần xung quanh này nhiều làng như vậy, nữ nhân nhiều như vậy, Phong ca có phòng ở, lớn lên khỏe mạnh, cần gì phải vội vàng mà đi lấy vợ?” Tô Thanh Trúc nói như chuyện đương nhiên.

Tô Hoa đại nương lườm hắn một cái, “Không ít để vội gả, nhưng người nào có thể so được với Tiểu Diệp?”

Tô Thanh Trúc liếc mắt xem Tô Diệp một cái, trên mặt ghét bỏ, “Hắn có cái gì tốt? Trắng, yếu như vậy, một cơn gió thổi thì có thể ngã rồi, còn không bằng ta đây!”

Tô Hoa đại nương vỗ vào lưng của hắn một cái, phát ra tiếng vang thật lớn, Tô Hoa đại nương giọng càng to lớn hơn, “Chỉ ngươi? Cả ngày chọc mèo đùa với chó, giống như con khỉ hoang, một nửa của Tiểu Diệp cũng không sánh nổi!”

Tô Thanh Trúc nhảy chân trốn sang bên cạnh, vẻ mặt không phục.

Bề ngoài Tô Diệp bình tĩnh, nội tâm cự tuyệt lại nổi lên sóng lớn, hắn không nghĩ tới thái độ của các thôn dân sẽ như thế này, không có hoài nghi, không có bất đồng ý kiến, khiến người ta khó mà tin nổi.

Vì vậy, hắn cũng không giấu giếm nữa, nhất ngũ nhất thập(*) đem thân thế cùng nguyên nhân đào hôn nguyên thân nói ra hết một lần.

(*)Nhất ngũ nhất thập: Đầu đuôi gốc ngọn.

Tô Hoa đại nương khoát khoát tay, nói : “Nữ nhân nhà chúng ta không biết Vĩnh An hầu gì, nơi này trời cao hoàng đế xa, nhờ phúc của Tiểu Diệp chúng ta mới có thể nhìn thấy một hai vị tuần phu lính lệ. Đừng nói đến chuyện ngươi không gϊếŧ người phóng hỏa, coi như thật thì chúng ta cũng sẽ không lắm miệng đi nói!”

Tô Diệp che khuất nước mắt trong mắt, sâu sắc vái chào, “Đại nương, thím, Tô Diệp ở đây bái tạ!”

Mọi người rối rít xua tay, “Không cần, không cần!”

Xuân Cửu thím mỉm cười nói: “ Nếu Tiểu Diệp không ngại, cứ việc an tâm ở lại, mặc kệ hắn quan to lớn hơn nữa, có thể nào lại chạy vào trong làng nhỏ của chúng ta giở giọng gây xích mích với mọi người hay sao?”

“Nếu thật sự có một ngày như vậy, thì chạy vào trong rừng, đến lão hoàng đế cũng đừng nghĩ đến việc tìm ra!”

Nói tới đây, lúc này bầu không khí mới được thả lỏng hơn.

Đến cùng Tô Hoa đại nương vẫn là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, nàng trầm ngâm chốc lát, rồi đề nghị: “Ngày mai ta nhanh chóng dẫn đứa cháu này muốn đến huyện lý nhập hộ khẩu, không bằng Tiểu Diệp cũng đi đăng ký luôn đi, nếu có người hỏi tới, chỉ cần nói là huynh đệ, là ta dẫn từ trên núi xuống!”

Tân hoàng đăng cơ, triều đình ủng hộ người dân lưu lạc trở về quê quán, nên chuyện xét duyệt cũng không quá nghiêm ngặt.

Tô Diệp mới ý thức được, nơi này không phải hiện đại, không có các tin tức trên mạng, thay đổi tên, thì ai có thể tra ra hắn?

Ngu Phong cũng hưng phấn gật đầu liên tục, “Như vậy là tốt nhất, mặc dù có người biết thôn chúng ta nhiều người hơn, nhưng tất nhiên sẽ không nghi ngờ!”

“Cô cô ,cô cô, ta mới không cần làm huynh đệ với hắn!” Tô Thanh Trúc kéo tay áo Tô Hoa đại nương , vội vàng muốn biểu đạt ý định từ chối.

Tô Hoa đại nương liếc hắn một cái, quay đầu liền nóng lòng mà tính toán, hoàn toàn không để ý tới lời nói của y.

Tô Thanh Trúc đành phải đem mũi nhọn này nhắm vào Tô Diệp, tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ chối đi !”

Tô Diệp nhíu nhíu mày, không chỉ không có một chút không muốn nào, trái lại nhìn về phía hắn cười cười, ở trong mắt hắn, song nhi trước mắt này chỉ là một tiểu thiếu niên đang mắc phải “trung nhị bệnh”(*) mà thôi.

Không ngoài dự đoán, nhất thời Tô Thanh Trúc trợn mắt, vẻ mặt đầy khó tin, rốt cuộc cũng không còn vẻ mặt khıêυ khí©h như trước.

Ý cười trên mặt Tô Diệp càng thêm sâu, tâm trạng vốn nặng nề bỗng dưng nhẹ đi.

Vào lúc này, hắn chân chân chính chính nảy sinh lòng trung thành đối với Ngu Gia thôn.

(*) Trung nhị bệnh một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 (13-16 tuổi) Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

Tại Việt Nam còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.