Chương 24: Bị người theo dõi

【 Vào dâng lên bức vẽ thiết kế quan kho 】

Ngày hôm sau, Tô Diệp cùng Ngu Phong, Tô Thanh Trúc cùng nhau đến huyện nha một lần nữa để đăng ký lại hộ khẩu, quê quán.

Ở tình huống bình thường, làm như thế này là chuyện không được phép, chẳng qua là, dù sao Tô Diệp cũng coi như có một nửa liên quan đến đơn vị, chỉ cần Huyện lệnh đồng ý, sẽ không ai nói gì được.

Nhưng Tô Thanh Trúc thập phần không muốn, dọc theo đường đi đều phồng mặt lên.

Nhưng mà, bất kể là Ngu Phong hay Tô Diệp, cũng không có để ý đến thái độ của y, điều này làm cho Tô Thanh Trúc càng nghẹn một hơi.

Vừa tới cửa nha môn, Ngu Phong liền bị mọi người vây lại , phần lớn là khách quen lúc trước.

Nhóm người ào ào tới hỏi: “Nghe nói sau này tiểu ca không đến bán bánh ? Thật hay giả vậy ?”

Ngu Phong gật đầu cười, giương giọng trả lời: “Trước đó vài ngày nhờ sự chăm sóc giúp đỡ của mọi người , tiểu đệ vô cùng cảm kích. Chỉ là trời càng ngày càng lạnh, trong nhà cần phải dọn dẹp một chút cho tốt, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ dừng tới.”

Nói đến đây cũng không phải tất cả lời nói đều là mượn cớ, tối hôm qua y đã cùng Tô Diệp bàn bạc xong, tranh thủ trước khi tuyết rơi vào núi mấy chuyến, tìm da thú, đem nhà lá sửa chữa lại một chút.

Mọi người nghe nói y không đến, không hẹn mà cùng phát ra âm thanh tiếc hận, còn có người thật sự sốt ruột, “Sau đó muốn ăn bánh nhà ngươi có thể mua?”

“Đúng vậy nha, tiểu tử nhà ta nháo lên thì khẩu vị sẽ không tốt, chỉ có bánh của ngươi thì có thể ăn nhiều mấy cái.”

“Mẹ ta ăn cũng thấy hợp khẩu vị, đặc biệt là món tương nấm kia, hôm qua còn dặn ta trở lại thì mua nhiều chút.”

“Ai, nói thế nào không bán thì vẫn là không bán…”

Mọi người sôi nổi nói xong, Tô Diệp lại nhíu nhíu mày sâu xa nhíu đến mức không thể nhận ra —— hôm qua hắn mới ra quyết định, hôm nay liền có người biết, nếu như nói không phải có người cố ý tiết lộ ra, hắn không tin.

“Được rồi cũng không phải là sẽ không tới nữa, đến lúc đó còn trông cậy vào các vị chiếu cố việc buôn bán thêm.” Ý cười trên mặt Ngu Phong không giảm, cởi mở nói lời khách khí.

Mọi người đều đáp lại, nói một mạch đáng tiếc.

Đặc biệt là tiểu ca bán mì nước hắn là người hiền lành, mấy ngày nay tiếp xúc nhiều nên có cảm tình, hơn nữa cũng có chút giao tình với Ngu Phong, không nhịn được than thở: “Ngươi bán món kia ngon đến như vậy, nghỉ thật là đáng tiếc…”

Ngu Phong vỗ vỗ vai hắn, chỉ cười cười, không nhiều lời.

Đợi đến khi ba người đi tới chỗ yên tĩnh, rốt cuộc Tô Thanh Trúc không nhịn được, luôn miệng hỏi: “Phong ca làm bánh gì để bán? Vì sao mọi người lại để bụng như thế?”

“Bánh xuân, lấy đồ ăn cuốn vào rồi ăn, ngày khác làm cho ngươi ăn.” Ngu Phong cười nói.

Tô Thanh Trúc cao hứng gật gật đầu, trong mắt phát ra một tia ánh sáng sùng bái , “Nhất định là ăn ngon! Phong ca thật là lợi hại, còn có thể làm bánh!”

Ngu Phong nhìn về phía Tô Diệp, ánh mắt không tự chủ nhu hoà, “Là tiểu Diệp Tử dạy ta làm, người lợi hại chính là hắn.”

Tô Thanh Trúc nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Tô Diệp, dù nghĩ thế nào y cũng không thể nghĩ đến, vị song nhi lãnh lãnh đạm đạm, như tiên này lại còn biết làm cơm!

Ngu Phong không keo kiệt lời khen ngợi người của mình chút nào, “Không chỉ là bánh, tiểu Diệp Tử còn có thể làm nước sốt sợi đậu phụ khô, xào tương nấm, hầm canh bí đỏ, rõ ràng đó là thức ăn chay nhưng hắn lại có thể làm ra mùi vị y như thịt !”

Y dừng một chút, sau đó cố ý nói thêm: “Sau này ngươi chính là đệ đệ của Tô Diệp, nhất định phải đối xử tốt và nghe lời của hắn, không thể lại giống như dã tiểu tử, nếu tiểu Diệp Tử vui vẻ, có thể sẽ làm cho ngươi ăn.”

“Ai hiếm lạ chứ!” Tô Thanh Trúc vênh cằm lên, biểu hiện ra một bộ dạng kiêu ngạo, nhưng mà, một đôi mắt đen nhánh có ánh mắt sáng ngời lại lặng lẽ hướng về phía Tô Diệp bên kia ngắm a ngắm.

Cái tên này thật sự biết làm nhiều món ăn ngon như vậy?

Nếu như mình học xong, có phải là cũng có thể tới đây bán?

Nếu như có thể kiếm nhiều tiền một chút, là có thể đưa tiểu đậu tử đi học…

Tô Thanh Trúc âm thầm tính toán nhỏ nhặt trong lòng.

——

Bọn người Tô Diệp đến không khéo, đúng lúc này Mộ Phong lại không ở trong huyện nha.

Bởi vì có mối quan hệ hảo hữu rất tốt của Tô Diệp với hai người Biển, Cố, không chỉ có sai người đưa bọn họ đến phòng giải khát, mà cả hai còn ở lại tiếp đãi.

Cổ Đinh nâng chung trà lên, không nhanh không chậm giải thích: “Nếu như riêng là vị tiểu ca này về quê, hộ tào ty liền có thể làm chủ công văn, nhưng mà, nếu có thêm Tiểu Diệp đổi quê quán, chuyện này lại không đơn giản như vậy.”

Ý tứ của Cổ Đinh, Tô Diệp rõ ràng.

Tân hoàng ủng hộ dân lưu lạc về quê mình, vì thế ban bố một loạt cách thức để ban thưởng, ví như giảm miễn thu thuế lao dịch, phân phát ruộng đất.. v..v.

Tương ứng, vì phòng ngừa một số người dân lưu lạc đánh cờ hiệu (*) tâm tư lung lay tới đổi quê quán, thì ở phương diện này triều đình kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, nếu như không có Huyện thừa dùng người đảm bảo, không ai có thể làm được.

(*) Đánh cờ hiệu; chiêu bài (thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu)

“Hôm nay Huyện lệnh đại nhân có thể trở lại hay không ? Chúng tôi có thể chờ!” Ngu Phong vội vàng hỏi.

Tô Diệp vỗ vỗ hắn tay, an ủi: “Không cần nóng ruột, hôm nay không được, ngày mai trở lại cũng giống vậy thôi.”

Ngu Phong làm sao có thể không vội? Từ khi biết Tô Diệp là đi cửa sau để đào hôn, tim y giống như bị cào loạn, chỉ lo người nhà họ Tô đột nhiên xuất hiện, rồi đem Tô Diệp đoạt lại đi kết hôn.

Cổ Đinh không dấu vết liếc mắt nhìn Biển Hoàn một cái, mím mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng.

Biển Hoàn thả chén trà xuống, chủ động nói: “Nếu Tiểu Diệp không ghét bỏ, Biển mỗ nguyện tận sức mọn.”

Lời này vừa nói ra, tâm lý Cổ Đinh có chút chấn động nho nhỏ —— hắn vốn cho là, với tính cách cứng nhắc của Biển Hoàn sẽ không chủ động kéo chuyện.

Ánh mắt Ngu Phong sáng lên, theo bản năng mà bắt lấy tay Tô Diệp.

Trái lại lúc này Tô Diệp lại có chút do dự.

Bây giờ Biển Hoàn đã được thăng làm Huyện thừa, liền quản lý hộ tào ty, lưu dân về quê nếu có hắn làm bảo đảm, thì không cần thông qua Huyện lệnh.

Nhưng mà, có thể hay không và có làm hay không lại là hai việc khác nhau, hôm nay hắn thay mình bảo đảm, nếu có một ngày tầng lớp thân phận của Tô Dạ Lan bị vạch trần rõ ràng, vị trí của Biển Hoàn sẽ bị liên lụy.

Qua tay Huyện lệnh lại là hai chuyện khác nhau.

Trong thâm tâm của Tô Diệp vô cùng cảm kích, nhưng mà hắn vẫn thẳng thắn nói: “Không dối gạt hai vị tiền bối, sở dĩ vãn bối muốn đổi quê quán, là bởi vì nguyên quán có chút phiền phức, vãn bối cảm kích tâm ý của tiền bối đã giúp đỡ, nhưng không thể liên lụy đến tiền bối.”

Biển Hoàn vung vung tay, “Tiểu Diệp cũng coi như là có ơn đối với Biển mỗ, chút chuyện này Biển mỗ còn không có can đảm làm sao. Theo Biển mỗ biết, lần này đại nhân đi đến quận phủ, chỉ sợ là không dưới mười ngày nửa tháng thì không về được, các ngươi có thể chờ nổi không?”

Tô Diệp vừa nghe, không khỏi nhếch môi, thật sự là có chút làm khó dễ.

Ngu Phong kéo hắn tay, lại nhìn Biển Hoàn một chút, trên mặt mang vẻ thân thiết không hề che giấu.

Tô Thanh Trúc ngồi vững chãi ở trên cái đệm, một đôi mắt đen lay láy mắt tò mò nhìn tới nhìn lui, giống như chuyện này không có quan hệ gì với y hết.

Cổ Đinh đột nhiên cười, có ý tứ mà nói: “Trái lại ta nhìn thấy vị tiểu ca này và Tiểu Diệp lớn lên là thập phần giống nhau, nếu như nói không phải huynh đệ sợ rằng cũng không ai tin.”

Ba người còn lại nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn sang.

Đặc biệt là Biển Hoàn, đầu tiên tầm mắt hắn đặt ở trên người Tô Thanh Trúc, so sánh trái phải một chút, đúng thật, hai người đều có lông mi dài, mắt to, dáng người cao gầy, điểm khác biệt lớn nhất chính là Tô Diệp trắng và ốm hơn một chút.

Biển Hoàn không khỏi cười, “Lần này Tiểu Diệp không cần lo lắng, việc này cứ để Biển mỗ giúp là được rồi!”

Cả người Tô Diệp sững sờ, hắn đột nhiên phản ứng lại, vì sao thời điểm lần đầu gặp Tô Thanh Trúc hắn đã cảm thấy vô cùng thân thiết —— dáng dấp của Tô Thanh Trúc và ca ca hắn khi còn bé có tám phần giống nhau!

Tô Thanh Trúc như bị kinh sợ, cả người bị kí©h thí©ɧ đến mức muốn bùng nổ, cũng không quản là có không có người ngoài ở đây, kéo cổ họng hét lên: “Là hắn trắng trẻo non nớt yếu như gà, ta và hắn giống nhau? Có thể dẹp đi đi không!”

Cổ Đinh lại rất tán thành mà gật gật đầu, “Đúng, không giống không giống, tính tình thế này là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.”

Người cả phòng đều cười theo.

Chỉ có Tô Thanh Trúc, trừng hai mắt ngồi ở chỗ đó, như con ếch nhỏ màu xanh tức giận.

Tô Diệp mỉm cười nhìn, cảm giác đến vô cùng đáng yêu.

——

Có sự hỗ trợ của Biển Hoàn, chuyện này được làm xong rất nhanh.

Trước khi đi, Tô Diệp giao cho Biên Hoàn một mảnh vải lụa, nhờ hắn chuyển cho Huyện lệnh, cũng khiêm tốn nói : “Trước đó, còn xin tiền bối giữ kỹ.”

Biển Hoàn cảm thấy nghi ngờ, mắt nhìn xuống hình vẽ không có khả năng nào để thưởng thức, càng xem càng hoảng sợ, “Này, chuyện này…”

Tô Diệp nhìn hắn, cười mà không nói.

Tay Biển Hoàn run run đem vải lụa khép lại, hai tay trình lên trước mặt Tô Diệp, trịnh trọng nói: “Việc này có quan hệ trọng đại, Tiểu Diệp nên tự mình vào dâng lên , Biển mỗ không thể tham công lớn này.”

Tô Diệp đẩy tay của hắn trở lại, bình tĩnh nói: “Ta chỉ là một song nhi, công lao có to lớn hơn nữa sợ lĩnh cũng không gánh nổi, còn nữa, bây giờ ta mới vừa thay đổi quê quán, nên khiêm tốn làm việc, tiền bối chỉ coi là hỗ trợ.”

Biển Hoàn cùng Cổ Đinh liếc mắt nhìn nhau, rất do dự.

Cổ Đinh mặt nghiêm túc, khuyên nhủ: “Chắc chắn Tiểu Diệp đã suy nghĩ kỹ càng, Biển huynh liền đáp ứng đi!”

Biển Hoàn suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng nói: “Biển mỗ chỉ phụ trách chuyển giao cho đại nhân, tấm này vải này là do Tiểu Diệp vẽ ra, đến lúc đó Biển mỗ tất nhiên sẽ nói rõ sự thật.”

Tô Diệp cười cười, cũng không để ý.

Lúc này hắn lại đặt chú ý ở trên hai mảnh sách thẻ trẻ (*) kia.

(*) thẻ tre (thời xưa dùng để viết)

Trên một mảnh có viết là “Huyện Vạn Niên Đông Hoa, thôn Ngu Gia — hộ nông Tô Diệp, năm nay mười tám tuổi cao bảy thước năm tấc (**), mặt trắng không râu, là song nhi”, trên một mảnh khác ghi họ tên là “Tô Thanh Trúc”, chiều cao diện mạo cũng là “Cao bảy thước năm tấc, đen“.

Hộ tịch của hai người nối liền cùng nhau, thể hiện là lưu dân về quê , quan hệ là huynh đệ sinh đôi.

Mãi đến tận lúc ra cửa hộ tào ty, Tô Thanh Trúc vẫn còn tức giận bất bình, “Hai người đều là bảy thước năm tấc? Làm sao có thể ? Rõ ràng cao hơn hắn! Còn nữa, tại sao ta lại là đệ đệ? Nhìn như thế nào ta cũng giống ca ca!”

Ngu Phong nắmhai mảnh sách thẻ tre thật chặt, tâm lý như tảng đá lớn đè nặng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Tô Diệp trước sau mỉm cười, nói không vui vẻ là giả.

Ngu Phong nhớ tới chuyện vừa rồi, không nhịn được hỏi: “Tô Diệp Tử, trên mảnh vải lụa kia là vẽ cái gì vậy? Vì sao sau khi xem Huyện thừa đại nhân lại kích động như vậy?”

Tô Diệp không có giấu hắn, nói ra thực sự: “Là tranh thiết kế quan kho, gần đây Huyện lệnh đại nhân vì việc này mà phát sầu, ta đem đồ vật kia cho hắn, cũng coi như trả lại nợ ân tình vì lời nhắc nhở của hắn.”

Ngu Phong trịnh trọng gật đầu, làm ra bộ dạng hiểu rồi.

Tô Thanh Trúc chen miệng vào nói giống như khıêυ khí©h: “Nhá, ngươi còn có thể vẽ quan kho cơ đấy, ghê gớm nha!”

Trên thực tế, hai người bọn họ căn bản không biết đến “Quan kho” là vật gì.

Tô Diệp hiểu ý không khỏi bật cười.

Ngu Phong nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa, ánh mắt long lanh của hắn, thì trưng ra một bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc .

Còn Tô Thanh Trúc thì khó có thể tin nhìn hắn —— này, người này… Rõ ràng là đang giễu cợt hắn, sao còn cười cái gì mà cười? !

Nhìn bộ dạng ăn quả đắng của tiểu song nhi, Tô Diệp cười đến càng vui vẻ hơn.

Cứ như vậy, ba người “hòa hòa thuận thuận” mà rời khỏi huyện nha.

Bọn họ cũng không phát hiện, phía sau gò đá, một người có sắc mặt xanh đen đang có mưu kế theo dõi , với một đôi mắt có ánh mắt như là ngâm độc nhìn theo ba người.

Tao lệ có vẻ mặt gian giảo lấy lòng nói: “Thủ lĩnh, có cần tiểu nhân đi theo sau hay không, tìm cơ hội giáo huấn bọn họ một chút?”

Vu Đức chính là người đã bị giáng xuống làm huyện úy, lỗ mũi hắn hừ lạnh một tiếng, tàn bạo nói nói: “Thời điểm này cái song nhi đáng chết kia lai có huynh đệ? Việc này không đơn giản, điều tra!”

Tạo lệ vội vã đáp lại, “Dạ!”

(**) Ở đây mình chú thích thêm về chiều cao “Bảy thước năm tấc” :

Vì bối cảnh trong truyện là 1 thời không có trong lịch sử, nhưng đầu truyện tác giả có nói sẽ lấy tư liệu ở thời nhà Hán nên mình cũng sẽ lấy số liệu ở thời đó. Thời đó 1 thước chỉ bằng : 21,35~23,75 cm.

Nên tính ra Tô Diệp sẽ cao tầm 1m69 -1m78. ( mình cũng chỉ tính phỏng chừng , bạn nào biết chính xác hơn thì cmt cho mình sửa nhé, thanks trước . )