Chương 47: 【 Miệng xui xẻo, miệng xui xẻo a 】

Mùng tám tháng chạp, một trận tuyết rơi xuống.

Tô Diệp khó có được một lần dậy sớm, kết quả đẩy cửa hồi lâu, cũng không đẩy ra được.

Ngu Phong từ phía sau hắn đưa tay ra, động tác giống như đem hắn ôm vào trong ngực.

Tô Diệp mấp máy môi, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh một bước.

Đúng lúc cửa lại mở ra một khe nhỏ, một luồng gió lạnh men theo khe hở lọt vào.

Tô Diệp không khỏi run lên lập cập.

Ngu Phong bên cạnh nhích lại gần hắn, ngăn cản gió rét thấu xương.

Tô Diệp nhìn thân ảnh hán tử cao lớn, có chút bất đắc dĩ, lại có một cảm giác vui mừng không nói ra được.

Ngu Phong cười cười với hắn một cái, từng chút từng chút đẩy cửa ra, khe hở dần dần được mở rộng ra, trong mắt xuyên thấu một màu trắng bạc.

“Trách không được mở không ra, bị tuyết chặn lại rồi.”

Tô Diệp mừng rỡ, không chút suy nghĩ liền bước ra cửa.

Trên mái hiên, nhành cây, trong ruộng đồng, đâu đâu cũng là một mảnh trắng xóa, tựa như, giống như trong sách viết không sai !

Ngu Phong cảm thán ôm cánh tay chà chà, “Tuyết lớn đến vậy, trứng trùng trong đất nhất định sẽ bị lạnh mà chết, qua mùa đông lúa mì cũng không phải bị chịu hạn a… Không biết có bao nhiêu gà rừng thỏ rừng đã bị chôn ở bên trọng tuyết, nếu như lúc này đi đào, nhất định có thể nhặt được không ít tiện nghi!”

Trong lòng Tô Diệp cũng khẽ động, cảnh tượng như vậy từ trước đến nay hắn cũng chỉ xem thấy trong sách, lúc đó liền vô cùng ao ước, thực sự có thể tự mình từng trải qua sao?

Tô Diệp nhìn về phía Ngu Phong bằng ánh mắt sáng rực.

Bất luận hán tử nào đều không thể chống cự với ánh mắt như vậy của tiểu song nhi , Ngu Phong phóng khoáng mà vỗ vỗ l*иg ngực, cam kết: “Ta đi xung quanh trong thôn xem xét trước, nhìn xem nhà cửa khác còn tốt không, nếu như không có việc gì, hôm nay chúng ta liền có thể vào núi!”

“Ừm!” Tô Diệp gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Cũng may lúc trước chưa có mưa xuống nên nhà ở cũng đã sửa chữa qua một phen, lần này cũng không lo ngại.

Ngu Phong cũng yên tâm, liền nhanh chóng chạy về.

Tô Hoa đại nương nhìn, nói thầm với con dâu Tiểu Hạ bên cạnh, “Phong Tử sao thế ? Giống như đang bị chó rượt vậy.”

Tiểu Hạ che miệng cười cười, âm thanh dịu dàng vừa phải , “Chắc là nghĩ đến Tô tiểu ca ở nhà một mình nên không yên lòng thôi.”

Tô Hoa đại nương rất đồng ý mà gật gật đầu, không khỏi nhớ tới một chuyện, “Hôm qua ta nghe dáng tiểu Đậu tử nói, nhà Phong Tử có cái gì tường ấm, đặt ở trong phòng thì ngay cả áo bông cũng không cần mặc… Chuyện này ngươi biết phải không?”

Tiểu Hạ nhu thuận gật gật đầu, “Lúc trước con dâu cũng có nghe Tiểu Trúc và Nha Nhi nói đến, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.”

“ Lát nữa đi xem một chút, nếu thật sự tốt như vậy , chúng ta cũng xây một cái!”

Tiểu Hạ cười đáp ứng.

——

Có lẽ là do gió thổi về phía nam, nên đường đi lên núi, tuyết đọng không sâu như vậy.

Dù là như vậy, Tô Diệp vẫn phải đi chậm rãi từng bước, vô cùng chật vật. Nếu có Ngu Phong hết lòng đỡ, thì hắn đã bị trượt chân té xuống núi nhiều lần.

Ngày thường chỉ cần đi hai khắc là đến sườn dốc, nhưng giờ đã kéo dài đến nửa canh giờ, tuyết đọng không qua mắt cá chân, thấm vào trong giày, chân vừa ướt lại lạnh, nước tuyết và mồ hôi xen lẫn cùng nhau, quả thật là khó chịu.

Trong lòng Tô Diệp âm thầm kêu khổ, quả nhiên trong tiểu thuyết đều là lừa người, toàn viết những cảnh tượng tay không nhặt lấy món ăn thôn quê, rất thoải mái, vì sao không nói đến chi tiết chân bị tê , lạnh chân, nước mũi chảy ròng?

Mặc dù trong lòng nhổ nước bọt các kiểu, nhưng trên mặt của Tô Diệp vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh mười phần, ánh mắt kiên định đi về phía trước.

Ngu Phong càng thêm kính phục ý chí của tiểu song nhi.

Vì dời đi lực chú ý, Tô Diệp chủ động gợi chuyện, “Ngọn núi Củi này chính là Huyện lệnh đại nhân cắt cho chúng ta ?”

Một từ “Chúng ta” đã khiến cho Ngu Phong mừng thầm trong lòng, y chỉ vào khe lõm dưới chân núi, vui vẻ nói: “Từ chân núi kéo dài cho đến nơi đó, đều là của chúng ta.”

Tô Diệp “Ừ” một tiếng, âm thầm suy nghĩ cần phải trồng chút gì, cũng không thể vẫn luôn để hoang như thế được.

Lúc này bọn họ đã leo đến đỉnh núi, đường xuống núi bởi vì ở phía sườn núi đón gió, tuyết càng dày.

Tô Diệp đột nhiên nghĩ đến một chủ ý.

“Ta nhớ hình như ngươi có mang theo mấy mảnh phách tre?”

Ngu Phong gật gật đầu, “Trước đây Tô đại thúc có dạy cho ta, nếu như có thú hoang có thể trói vào trên phách tre để kéo đi, chỉ sử dụng được trên mặt tuyết , có thể tiết kiệm đi không ít sức lực.”

Tô Diệp giả vờ thần bí nói: “Nhanh lấy ra, ta dạy cho ngươi một chơi một trò chơi”

Trò chơi?

Mặc dù Ngu Phong có chút nghi hoặc, nhưng mà nhìn tiểu song nhi khó có lúc nghịch ngợm một chút, y liền mừng rỡ phối hợp.

Từng cái phách tre được xếp bên trong sọt có độ dài khoảng một thước, lớn hơn so với bàn tay một chút, được mài bóng loáng, là trong lúc Ngu Phong rảnh rỗi thì gọt ra để làm ghế tre.

Tô Diệp nhìn một chút, hết sức hài lòng.

“Còn có dây thừng.”

Ngu Phong lại lục lọi tìm dây thừng.

“Dao bổ củi.”

Lần này Ngu Phong lại không chịu giao ra , “Tiểu Diệp Tử muốn làm cái gì? Ngươi nói một tiếng, để ta làm là được.”

Tô Diệp lườm y một cái, “Nhấc chân.”

Ngu Phong thuận theo mà nhấc chân lên một cái.

Tô Diệp đem một mảnh phách tre tới đặt dưới chân y, nói: “Lấy dây thừng cắt lấy một đoạn, dùng dây thừng cùng phách tre cột vào nhau —— giống như vậy.”

Hắn vừa nói, mặt khác thì chọn hai mảnh khác cột vào chân, sau đó liền lấy cành cây chống, định thăm dò mà hướng phía trước trượt một đoạn.

Phách tre này cũng không xó thiết kế kỹ thuật như ván trượt, hơn nữa có lực cản của dây thừng, tuy rằng trượt được nhưng không thể quá nhanh, vừa khéo có thể thay đi bộ, lại có thể phòng ngừa tuyết rơi vào bên trong giày, Tô Diệp quả thực không thể thoả mãn hơn nữa.

Rốt cuộc thì Ngu Phong cũng hiểu rõ ý đồ của Tô Diệp, không chút nào keo kiệt mà tán dương: “Tiểu Diệp Tử thật thông minh!”

Tô Diệp đắc ý nhướng nhướng mày, ngoài miệng lại nói: “Nhanh lên , đừng làm chậm trễ thêm thời gian.”

Ngu Phong tính khí tốt mà cười cười, động tác nhanh nhẹn cột giày cho chắc, từ bên cạnh kéo ra cành cây to bằng cánh tay trẻ con, học theo dáng dấp của Tô Diệp ước một đoạn.

Tô Diệp híp mắt một cái, người này trượt lần đầu tiên đấy à? Vì sao tư thế thong dong mà nhìn đẹp như vậy ?

“Tiểu Diệp Tử, cái này chơi thật vui !” Ánh mắt Ngu Phong sáng rực mà nhìn về phía Tô Diệp, “Tiểu Diệp Tử, cùng nhau trượt?”

Tô Diệp lắc đầu một cái, “Không được, cây quá nhiều, chỉ nên trượt riêng, chú ý an toàn.”

Mặc dù Ngu Phong có chút thất vọng, nhưng mà vẫn là vui cười hớn hở mà đáp lại, “Tiểu Diệp Tử cũng vậy!”

Tô Diệp nhìn đường núi quanh co, trong mắt khó nén hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên trượt của hai người, tuy rằng lúc đầu không có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà sau khi lướt qua một đoạn, thì dần dần nắm bắt được điểm mấu chốt.

Đặc biệt là Ngu Phong, ban đầu còn lảo đảo té ngã vài lần, về sau tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như càng chơi vui hơn.

Tuy rằng công cụ đơn sơ, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ chút nào.

Ngu Phong vừa trượt vừa lại hưng phấn hô to gọi nhỏ.

“Ôi chao ôi chao, phía trước có cây! Tiểu Diệp Tử, làm sao bây giờ?”

“Rẽ quẹo cua, mượn cành cây dừng lại, cẩn thận một chút!”

“A a, cành cây này sử dụng không được quá tốt!”

“Rầm” một tiếng, hán tử cao lớn thẳng tắp đυ.ng vào cây.

Nghe được một tiếng vang trầm — tưởng tượng thôi là thấy đau rồi.

Ngu Phong ngã vào trong tuyết, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười xán lạn như nắng ấm ngày đông như trước, “Tiểu Diệp Tử đừng lo lắng, không đau chút nào đâu!”

Tô Diệp xì một tiếng bật cười, “Người đau chính là ngươi, còn có tâm trạng để an ủi ta!”

Ngu Phong chống hai tay trong tuyết, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn vào mặt tiểu song nhi, toét miệng cười.

Cảm xúc của Tô Diệp cũng dần dần bị thay đổi theo, thỉnh thoảng lại cùng cười ha ha theo Ngu Phong.

Tay lạnh không biết bị Ngu Phong kéo từ khi nào, bị bàn tay lớn nóng hổi kia giữ lấy, Tô Diệp cũng khó bỏ qua.

Tiếng cười vui vẻ của bọn họ vang dội ở trong núi , mặt tuyết lưu lại vết tích sâu, có cái gì đó đang bị bọn họ phá hoại trong bụi cây nhỏ, gió ở giữa núi đung đưa, dường như đang lên án hai tên vô lương này.

Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc hai người cũng trượt tới thung lũng .

Tô Diệp đặt mông ngồi dưới đất, tuy rằng mặt bị thổi đến đau đớn, nhưng tâm tình lại vô cùng phấn khích.

Ngu Phong nhìn thấy tiểu song nhi vui vẻ, trong lòng cũng hết sức cao hứng, “Nếu như Tiểu Diệp Tử thích, lần sau chúng ta trở lại!”

“Thích thì thích, nhưng lạnh quá.” Tô Diệp mở dây thừng trên chân ra, cởi giày bông, đổ tuyết bị đọng bên trong ra, nói, “Quay về nhờ thím Xuân Cửu làm thêm cho chúng ta hai đôi giày da thú, thêm đội mũ, các loại đồ có thể bảo vệ mặt .”

Ngu Phong gật gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Trong khe tuyết trắng phủ một mảnh, chỗ dòng suối có lẽ là đã bị đóng băng, lúc này bị bao phủ bởi tuyết đọng , trên mặt tuyết không hề có một dấu vết gì cả.

Nếu không phải bờ đối diện có bụi cây quá quen thuộc cũng quá nổi bật, đúng là Tô Diệp còn không thể nhớ nổi là mình đã từng đến chỗ này rồi.

Mắt Tô Diệp nhìn bờ bên kia xem xét một cái, nói đùa một câu: “Lúc này hẳn là sẽ không gặp lợn núi đi?”

Ngu Phong cười cười, cố ý đùa hắn, “Chuyện này khó mà nói chắc được, lợn núi không ngủ đông, không chừng thường hay ở vào thời điểm này đi ra tìm đồ để ăn.”

Tô Diệp lườm y một cái, “Vậy thì cứ tới đi, lúc đó không phải còn có ngươi chống chọi, thời điểm đó ta chỉ cần chuyên tâm thoát thân là được.”

“Được, ta sẽ thay tiểu Diệp Tử chống đỡ vật ngu xuẩn kia!” Ngu Phong không chút do dự mà cam kết.

Tô Diệp bị sự nghiêm túc trong mắt y lung lay, mất tự nhiên mà ho nhẹ lên một tiếng, dẫn đầu đi đến phía đối diện.

Ngu Phong cười cười, nhấc chân đuổi theo.

Thời điểm đi qua bụi cây kia , Tô Diệp cố ý liếc mắt nhìn vào bên trong, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn phát hiện bụi cây kia hơi lay động một chút.

Tô Diệp theo bản năng mà nhìn về phía Ngu Phong, phát hiện sắc mặt của đối phương cũng biến thành cứng ngắc.

Hoàn toàn chính xác không phải là ảo giác, bụi cây rung rung càng thêm mạnh, tuyết đọng trên nhánh cây rì rào mà rơi xuống theo, tuyết trắng che trên nhánh ở giữa lộ ra một cái mũi heo đen thùi lùi.

Ngu Phong hô to một tiếng, “Tiểu Diệp Tử, chạy mau!”

Tô Diệp không chậm trễ chút nào, lựa chọn bỏ chạy.

Hắn không phải vì tư lợi không để ý đến an nguy của Ngu Phong, mà là vì hắn rõ ràng, không có hắn liên lụy, thì Ngu Phong có thể nắm bắt được cơ hội .

Phía sau truyền đến âm thanh vật cứng va chạm cùng tiếng kêu của lợn núi.

Tô Diệp hô to cũng không quay đầu lại: “Hướng trên mắt, sau đó bên tai, tìm đúng hai vị trí này!”

Ngu Phong không kịp trả lời, đối phó với lợn núi một cách hết sức chăm chú.

May mắn chính là, đầu con lợn núi này rõ ràng nhỏ hơn một vòng so với đầu con lợn trước kia, có lẽ là vì mùa đông thiếu thốn đồ ăn, ăn không đủ no, dáng vẻ không có sức quá lớn.

Ngu Phong cũng không vì vậy mà đắc chí, càng thêm cẩn thận mà ứng phó.

Nói cho cùng thì Tô Diệp không yên lòng, chạy được một khoảng sau đó lại không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Ngu Phong đang đấu cùng lợn núi thành một vòng tròn, đất tuyết trơn trượt, bước chân của một người một thú cũng không quá vững vàng.

Mắt thấy lòng bàn chân của Ngu Phong bị trượt, suýt nữa đυ.ng vào thân mình lợn núi, trong lòng Tô Diệp cũng bị xách lên theo.

Lúc này hắn cực kỳ hối hận, vì để thuận tiện trượt tuyết, nên đã bỏ cung tên vào trong sọt của Ngu Phong !

Hắn cắn răng, tiện tay nhặt lên một hòn đá, liền chạy ngược về đi.

Đúng lúc này, trong lùm cây rậm rạp đột nhiên lại lao ra một con lợn núi khác, nhanh như chớp chạy về phía Tô Diệp.

Tô Diệp giật mình trong lòng , xoay người chạy —— lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, ít nhất phải đem con này lợn núi dẫn dụ ra nơi khác!

Không ngờ rằng, cái đầu con lợn núi này không lớn, nhưng tốc độ lại thật nhanh.

Ngu Phong phát giác được tình huống ở bên này, trong lòng giật mình, giương cao giọng hô: “Tiểu Diệp Tử, chạy qua bên này, đem lợn núi dẫn đến đây!”

Nhưng mà, Tô Diệp chẳng hề nghe y, tiếp tục chạy về hướng ngược lại.

Lợn núi nhỏ cố chấp mà đuổi theo hắn ở phía sau.

Mắt thấy sẽ bị lợn núi đuổi kip, Tô Diệp nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên tất cả đều là sự quyết tuyệt.

—— liều mạng!

Đúng lúc này, chân của Tô Diệp đột nhiên bị trượt một cái, lại phan ngay ở trên “cục đá” .

Không thể khống chế được thân thể mà nhào tới trước, thật vừa đúng lúc ngã xuống động tuyết.

“Tiểu Diệp Tử!” Ngu Phong thất thanh kêu to.

“A…” Tô Diệp nghĩ muốn nói cho y biết là không có chuyện gì, nhưng mà không thể rồi.

Tuyết trong động còn sâu hơn so với tưởng tượng của hắn, Tô Diệp bị rơi xuống.

Có thứ gì đó đồng thời lăn xuống theo hắn, Tô Diệp nghĩ, có lẽ là “cục đá” kia ngã theo hắn.

Còn con lợn núi nhỏ đuổi theo ở phía sau hắn, bởi vì đột nhiên bị mất đi mục tiêu, nên không kịp dừng lại, đầu liền bị đυ.ng phải cái cây.

Tuyết đọng lã chả rơi xuống, lợn núi nhỏ gào gào mà kêu lên.

Nó càng giãy dụa, thì dây thừng ở giữa cổ càng kéo càng chặt.