Chương 48: 【 Tức phụ và trẻ con đều có rồi】

Cái động tuyết này sâu ước chừng khoảng ba, bốn mét, đáy lớn miệng nhỏ, chỉ có những giọt tuyết đọng lại chiếu ra ánh sáng nhạt, nhìn không rõ lắm.

Tô Diệp đưa tay đặt ở trên vách, nỗ lực leo lên, cả đầu và mặt lại bị tuyết đắp đầy.

Hắn cũng không dám manh động, sợ bị tuyết chôn.

Bên ngoài truyền đến tiếng lợn núi hí, âm thanh cao thấp, vô cùng kịch liệt.

Hai con lợn núi một lớn một nhỏ, không biết Ngu Phong có thể ứng phó được hay không nữa đây.

Tô Diệp càng nghĩ càng nóng lòng, giống như con ruồi không đầu xoay chuyển ở trong đáy động hai vòng, hai tay bám vào trên vách động lần nữa, liều mạng mà trèo lên trên.

Nhưng mà, còn chưa bò mấy lần, hạt tuyết lạnh lẽo liền rơi xuống ngợp trời, cánh tay và chân của Tô Diệp đều lún xuống theo.

Không được, cứ theo đà này, hắn còn chưa leo lên được, thì đã bị tuyết chôn vùi luôn rồi.

Tô Diệp ảo não mà rút tay chân ra, ngồi sụp xuống đất.

Ánh sáng còn sót lại trong khóe mắt quét đến một vật thể sẫm , trong lòng Tô Diệp hơi động —— chẳng lẽ là “cục đá” này là thứ rơi xuống cùng hắn ?

Nói đến, “cục đá” này cũng coi như là cứu Tô Diệp một mạng —— nếu như không phải đột nhiên bị ngáng chân, hắn tám mười phần đã bị lợn núi đuổi đến.

Tô Diệp liền vội vàng đi tới, muốn lấy cục đá đó để bàn đệm cho chân.

Nhưng mà, khi hắn đến gần nhìn, mới phát hiện vật thô thô thật dài kia, giống như một vật hình trụ, căn bản không phải cục đá.

Tô Diệp nghi ngờ sờ lên, a… Mềm mại, còn có hoa văn nhỏ xíu , như là một cuộn chiếu cói.

Chốn hoang sơn dã lĩnh, tại sao lại có chiếu cói ?

Tô Diệp nhất thời hiếu kỳ, đang muốn mở ra, đúng lúc bên trên truyền đến tiếng hét lo lắng của Ngu Phong ——

“Tiểu Diệp Tử —— ngươi ở đâu rồi —— “

“Tiểu Diệp Tử —— Tiểu Diệp Tử —— “

Thanh âm cao thấp của Ngu Phong mang theo hơi thở gấp gáp, hình như là đang chạy qua chạy lại.

Lúc này Tô Diệp mới phản ứng lại, vội vã hô: “Ngu Phong —— ta ở đây !”

Ngu Phong chợt dừng lại, dường như là vừa mới nghe thấy âm thanh, lại không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

Cũng may, rất nhanh thanh âm của Tô Diệp lại vang lên, “Ngu Phong —— ta ở trong động —— bên cạnh có cây!”

Tuyết ở cửa động bị ảnh hưởng bởi thanh âm nên chấn động, một trận tuyết rơi xuống, Tô Diệp tránh không kịp, lại bị che phủ.

Hắn tùy tiện phủi cho tuyết rơi xuống, cũng không còn dám lớn tiếng la lên nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Ngu Phong, ngươi nghe thấy không ?”

Cửa động truyền đến âm thanh lộp bộp của tuyết bị đạp lên, lúc này cửa động to bằng miệng chén nhanh chóng bị một vật đen thùi lùi che khuất —— là Ngu Phong.

“Tiểu Diệp Tử, ngươi có ở bên trong không?”

“Ừ, ta ở đây !” Giọng nói của Tô Diệp mang vui mừng mà chính hắn cũng không có cảm nhận được.

“Ngươi vẫn tốt chứ?” Hai người đồng thời mở miệng.

“Không có chuyện gì.”

“Không sao.”

Lần thứ hai lại đồng thời nói.

Hai người không hẹn cùng mà thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy thanh âm của Ngu Phong, biết y bình yên vô sự, trong lòng của Diệp mới nhẹ hẳn đi.

Ngu Phong cất giọng vui mừng đứng lên, “Tiểu Diệp Tử đừng sợ, ta sẽ xuống cứu ngươi lên ngay đây!”

“Tuyệt đối đừng!” Tô Diệp vội vàng nói, “Đáy động rất rộng, bốn phía đều là tuyết đọng, bây giờ ngươi mà xuống dưới, chúng ta cũng không ra được.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ngu Phong nhất thời cuống lên, “Phía dưới có lạnh hay không? Có tối lắm không ? Tiểu Diệp Tử đừng sợ…”

“Đừng lo lắng, ta không sợ.” bên môi Tô Diệp mang theo ý cười nhợt nhạt, hắn suy nghĩ một chút, rồi nói , “Không phải ngươi có mang theo dây thừng sao? Đem dây thừng thả xuống, kéo ta lên.”

Ngu Phong vội vã nghe theo.

Nhưng mà, dây thừng căn bản là không đủ dài.

“Tiểu Diệp Tử, chờ một lát, ta lập tức trở về!”

Ngu Phong nói xong, liền vội vội vàng vàng chạy đến bên cái cây, đem con heo núi nhỏ đã chết kia thả ra để lấy dây, sau đó cột hai đoạn dây thừng vào nhau, rồi thả xuống động lần nữa ——

Còn chưa đủ dài nữa!

Tô Diệp thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn một chút xem gần đây có thân cây nào cao to hay không, ném xuống vài đoạn, ta —— “

Hắn còn chưa nói hết, cửa động lại đột nhiên sụp thêm khối, thẳng tắp rơi xuống trên người Tô Diệp, làm cho hơn một nửa người của hắn bị chôn vào trong tuyết .

Ngu Phong ở phía trên đã thấy rõ ràng, lập tức liền cuống lên, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống.

Tô Diệp khó khăn rút tay chân ra, nhìn hán tử cao lớn rơi xuống ở bên cạnh, tức giận nói: “Lần này thì tốt rồi, hai ta đều không lên được.”

Ngu Phong ôm lấy hắn, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, tim đập “thình thịch” gấp gáp.

Tô Diệp im lặng, một câu trách cứ đều không nói ra được.

“Tiểu Diệp Tử đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài, nhất định có thể!” Ngu Phong ôm thật chặt hắn, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tô Diệp thở dài, giơ tay lên đấm phía sau lưng y, “Ngươi có phải ngốc không thế?”

Ngu Phong mím môi, bàn tay ẩm ướt mồ hôi dùng sức chà xát người Tô Diệp , chỉ lo hắn bị đông lạnh.

Trong lòng Tô Diệp không khỏi trầm tĩnh lại, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ “Cùng lắm thì cùng nhau chôn ở chỗ này”.

Hắn bị chính mình chọc phát cười.

Ngu Phong nghe thấy tiếng cười của tiểu song nhi, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Tô Diệp vỗ vỗ cánh tay của y, “Nghỉ một lát đi!”

Ngu Phong thuận theo mà gật gật đầu, lôi kéo Tô Diệp ngồi xuống.

Tô Diệp nhìn thấy chiếu cói ở đáy động , lúc này đã bị tuyết rơi che lại hơn nửa, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ.

Vì hắn muốn khơi dậy bầu không khí, y nói vui đùa: “Đây là ‘’cái chiếu’ có ân cứu mạng ta đấy , mau tới chào hỏi cùng nó.”

Rõ ràng năng lực nhìn ban đêm của Ngu Phong tốt hơn Tô Diệp nhiều, ánh mắt của y rơi xuống cuộn chiếu kia, không khỏi mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Tô Diệp theo bản năng mà hỏi: “Có cái gì không đúng sao?”

Gương mặt Ngu Phong nghiêm túc lại, kéo chiếu ra, mượn ánh sáng yếu ớt của tuyết, quan sát phương pháp thắt nút của sợi dây, ngữ khí trầm trọng, “Đây là chiếu …quấn người .”

Trong nhất thời Tô Diệp không kịp phản ứng lại.

Nhìn qua cái chiếu này chỉ rộng hai thước, mà có thể quấn lấy người?

Ngu Phong giữ lấy mặt hắn xoay sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Tiểu Diệp Tử, đừng nhìn.”

Tô Diệp vẫn duy trì tư thế xoay mặt, nghe theo gật đầu một cái.

Ngu Phong hít sâu một hơi, vẫn mở dây thừng ra ——

Y cũng không biết vì sao mình có thể làm như vậy, có lẽ là muốn nghiệm chứng một chút, nếu như bên trong đúng là một tiểu oa nhi chết như y nghĩ, y sẽ tìm chỗ tốt an táng cho hài tử đáng thương này đi.

Chiếu cói mở ra một chút chút, bên trong lộ ra một dáng người nhỏ bé cuộn thành một đoàn.

Ngu Phong nhíu nhíu mày —— nhà của người này nghèo tới mức nào? Ngay cả miếng vải bố cũng không phủ thêm cho đứa bé !

Tô Diệp thấy y nửa ngày không có phản ứng, không nhịn được quay đầu lại nhìn sang ——

“A —— “

Ngu Phong liền vội vàng ấn đầu hắn vào trong l*иg ngực, trầm giọng an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ.”

Thanh âm Tô Diệp run rẩy hỏi: “Là động vật nhỏ, hay là…”

Ngu Phong mím mím môi, không muốn lừa dối hắn, “Là đứa bé.”

Trong nháy mắt, mặt của Tô Diệp không còn chút máu.

Hắn từ trong lòng ngực Ngu Phong tránh ra, liều mạng ôm lấy hài tử, hoảng loạn thử xem hô hấp và tim đập của hài tử còn không.

—— hắn không biết chiếu cói chỉ dùng quấn lấy người chết.

Hô hấp…

Thử, thăm dò không thấy!

Tim đập…

Tay của Tô Diệp hoảng loạn tìm tòi trên thân thể nhỏ lạnh lẽo gầy yếu , chính là muốn tìm được xác vị trí chính xác, không muốn phạm sai lầm.

Trong mắt Ngu Phong thoáng qua vẻ đau xót, y nắm lấy một tay của Tô Diệp, một tay khác ôm lấy tiểu hài tử, “Tiểu Diệp Tử, bình tĩnh một chút, nó đã —— “

“Tim có đập!” Tô Diệp đột nhiên kinh hô lên thành tiếng.

Ngu Phong chợt dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khϊếp sợ.

“Là thật! Tim có đập!” Tô Diệp nắm lấy tay Ngu Phong , đặt vào l*иg ngực yếu ớt.

Mắt Ngu Phong trợn lên, nín thở, cẩn thận từng li từng tí cảm thụ được rung động nhỏ bé ở đầu ngón tay.

“Thình, thịch…”

“Còn, còn sống?” Quả thật là Ngu Phong khó có thể tin được.

“Ừm! Còn sống!” Tô Diệp nặng nề gật đầu.

Tô Diệp cũng không vội làm hô hấp nhân tạo —— hài tử tám phần mười là lạnh, mặc dù áp ngực, hô hấp nhân tạo đều vô dụng, bây giờ cần nhất là phải giữ ấm.

Lúc này Tô Diệp mới ý thức được, trên người đứa bé không hề có một mảnh vải nào!

Hắn liền vội vàng cởϊ qυầи áo ra, muốn khoác lên trên người đứa bé .

Ngu Phong đã nhanh hơn hắn một bước, trực tiếp đem tiểu tử nhét vào trong l*иg ngực, “Ta sưởi ấm cho hắn, ta có hỏa lực (*)!”

(*) Tục ngữ Thiên Tân chi người rất mạnh mẽ, những người trẻ tuổi không sợ lạnh.

Tô Diệp gật gật đầu, cũng không tranh với y, mà là cẩn thận cầm quần áo buộc chặt giúp y.

Đứa bé thực sự là quá gầy, nói da bọc xương cũng không quá, nhét cả người vào trong lòng của Ngu Phong cũng không chiếm thêm nhiều chỗ, lòng Tô Diệp không khỏi mà nhéo lên một cái.

Tâm trạng Ngu Phong cũng không dễ chịu, trước ngực y như có một khối băng, không biết một mình tiểu tử này đã đợi ở trong tuyết bao lâu!

Y ngẩng đầu ngắm nhìn cửa động, lo lắng nói : “Chúng ta phải nhanh chóng lên thôi, tìm đại phu xem cho nhóc này một cái.”

Tô Diệp cũng không muốn trễ nải hơn nữa nữa, hắn ngẩng đầu nhìn dây thường đang buông xuống giữa không trung, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Ngu Phong chú ý tới tầm mắt của hắn, mở miệng trước, “Tiểu Diệp Tử, ngươi đạp ở trên vai ta, cố gắng có thể bắt được dây thừng.. “

Không thể không nói, trước mắt đây có thể là phương pháp duy nhất, Tô Diệp gật đầu đáp lại.

Ngu Phong có khí lực rất lớn, lập tức khiêng Tô Diệp lên.

Tô Diệp đem toàn bộ trọng lượng cùng tín nhiệm đều giao cho Ngu Phong, hắn từ từ đứng lên, cố gắng bảo trì được sự cân bằng của bản thân.

Rốt cuộc, hắn cũng đứng thẳng người, mặc dù hai chân run dữ dội, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào —— Tay của Ngu Phong nắm chặt ở cổ chân hắn, Tô Diệp biết, có y ở đây, mình sẽ không té được.

Hắn giơ cánh tay lên, với về phía sợi dây ——

Còn kém một chút, lại thêm một chút thì có thể bắt được!

Đúng lúc này, cửa động đột nhiên sụp đổ, tuyết đọng rơi xuống như nước đổ, trong nháy mắt lấp kín đáy động.

Tô Diệp ngã ngồi ở trên vai Ngu Phong, theo bản năng mà ôm lấy đầu của y.

Đột nhiên đổ xuống, kết thúc cũng rất nhanh.

Tô Diệp khá tốt, chỉ có cẳng chân bị tuyết rơi vào bên trong, còn Ngu Phong thì cả người đều bị chôn —— nếu không phải Tô Diệp ôm chặt lấy đầu của y, thì bây giờ sợ là y hít thở cũng khó khăn.

Nhưng Ngu Phong lại cực kỳ vui mừng —— may mà y khiêng Tô Diệp lên, nếu không cả hai người đều bị chôn.

Tô Diệp vội vã từ trên người Ngu Phong xuống, tay chân luống cuống phủi trên đầu của Ngu Phong, tiếp theo là vai, cánh tay.

Ngu Phong rút tay ra, gạt tuyết xung quanh, giãy dụa bò ra.

Chuyện đầu tiên y làm là ôm chặt lấy Tô Diệp.

Tô Diệp vội vã đưa tay ra chống trên vai y, vội vàng nói: “Cẩn thận, đừng làm thương tổn bảo bảo!”

Ngu Phong nghiêng người, một tay ôm lấy Tô Diệp , gằn từng chữ nói : “Tiểu Diệp Tử, nếu như hôm nay chúng ta có thể còn sống đi ra ngoài, ngươi liền gả cho ta, có được không?”

Tô Diệp moi cổ áo của y kiểm tra tình hình của đứa bé tức giận trả lời: “Lúc này là lúc nào rồi, còn nói chuyện này!”

“Tiểu Diệp Tử, đối với ta mà nói chuyện có thể cưới được ngươi hay không, còn quan trong hơn cả sinh tử.” Giọng nói, ngữ khí của Ngu Phong vô cùng nghiêm túc.

Không kịp chuẩn đột nhiên bị nghe câu tỏ tình trắng trợn đến vậy, trong lúc nhất thời Tô Diệp không biết phản ứng sao.

Trước mắt không khỏi hiện ra từng li từng tí lúc hai người quen nhau tới nay, Ngu Phong tỉ mỉ, Ngu Phong chiếu cố, Ngu Phong bao dung, Ngu Phong cười…

Tô Diệp không tự chủ được gật đầu.

Ngu Phong sững sờ, đột nhiên nắm lấy vai của Tô Diệp , như không thể xác định mà phải hỏi lại: “Tiểu Diệp Tử, ngươi đồng ý?”

Tô Diệp lần thứ hai gật gật đầu, “Ta đồng ý.”

Cảm xúc vui mừng nồng đậm xuất hiện từ trong khóe mắt, Ngu Phong hoan hô kêu lên.

Tô Diệp thở phào một cái thật dài, trong lòng cũng trở nên thoải mái —— quả nhiên, bản thân mình cũng nguyện ý!

Ngu Phong vui mừng như kẻ ngu si, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Tô Diệp, đυ.ng đυ.ng nơi này, sờ sờ nơi kia, giống như dù yêu thế nào cũng thấy không đủ .

Trong nháy mắt lòng có được hạnh phúc, như ma xui quỷ khiến Ngu Phong đến gần, đưa tới một cái hôn trên bờ môi mềm mại.

Tô Diệp trừng mắt nhìn.

Ngu Phong cố ý dán vào, cũng không tính buông ra.

Tô Diệp nghiêm túc cảm nhận một chút, cũng không có bất kỳ cảm giác chán ghét, trái lại đáy lòng lại sinh ra một cảm giác chưa bao giờ lĩnh hội … Chờ mong.

Hắn đang định chủ động tiến hành hành động tiếp theo, nhưng đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một thanh âm trêu chọc ——

“Thật ngại quá, quấy rối một chút, nếu thật sự không đi lên, động này sẽ sụp đổ hoàn toàn đấy. “