Chương 22

Bởi vì có quan hệ với Tô Mộc nên mặc dù mấy năm nay không cùng với mấy người ở hẻm Trí Xa lui tới nhưng Đồng Hiểu vẫn quen biết với bọn họ, đặc biệt là với Lục Tiếu.

Đêm nay xem như là Lục Tiếu đón gió tẩy trần cho Tô Mộc, đồng thời cũng chúc mừng cho hàm răng của Đồng Hiểu vẫn tốt, coi như là sống sót sau tai nạn. Thời điểm Tô Mộc và Đồng Hiểu tới, Lục tiểu thiếu gia đang lười nhác nằm trên ghế dài chán đến chết chơi trò chơi, trên bàn còn đặt một bình trà hồ mạch đắng.

Đồng Hiểu liếc nhìn một cái, sau đó huýt sáo: "Mình không nhìn lầm đi, tiểu thái tử của chúng ta vậy mà lại bắt đầu uống trà dưỡng thân ở hộp đêm."

Lục Tiếu nhăn khuôn mặt: "Đừng cùng tôi nói đến hộp đêm, nghe thấy hai từ này, dạ dày tôi liền nghẹn muốn chết."

Đồng Hiểu ghét bỏ nhìn thoáng qua, kéo Tô Mộc ngồi xuống đối diện.

Vừa nhìn thấy Tô Mộc đến, Lục Tiếu liền có chút khẩn trương. Cậu ta cảm thấy lúc ở nhà hàng tại gia kia, bản thân không nên đi đến chỗ Đồng Hiểu mới đúng. Lúc này, Lục tiểu thiếu gia luôn có một loại cảm giác sau lưng làm chuyện xấu. Mà biểu hiện này Tô Mộc cũng nhìn ra được.

"Cậu đừng sợ, tôi sẽ không hỏi thăm cậu chuyện của Cố Trừng Huy." Tô Mộc vừa ngồi xuống ghế liền nói một câu như vậy.

Lục Tiếu ngượng ngùng sờ mũi, đang muốn khách sáo hai câu, Đồng Hiểu lại nói trước: "Đừng a, Mộc Mộc, tài nguyên tốt như vậy phải triệt để lợi dụng."

"Ai!" Lục Tiếu muốn phản bác lại lại bị Đồng Hiểu trợn mắt liếc một cái: "Được rồi a, chuyện này mấy năm nay cũng không phải là chưa làm qua, đừng ở chỗ này mà giả bộ với chị đây ha."

Mấy năm Tô Mộc không có ở đây, Lục Tiếu xác thật từ chỗ Lục Dịch Thành biết được không ít tin tức của Cố Trừng Huy, sau đó lại nói cho Đồng Hiểu. Lục tiểu gia cảm thấy có chút mất mặt, đơn giản im lặng đẩy thực đơn đến trước hai người kia: "Muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi đi."

Đồng Hiểu không khách khí nhận lấy thực đơn: "Mộc Mộc, gϊếŧ chết hắn!"

Lục Tiếu: "…"

Trong khi Tô Mộc và Đồng Hiểu nghiên cứu thực đơn, Lục Tiếu một bên nghe điện thoại, lại dào dạt đáp lời: "Nào a?"

Không biết đối phương nói gì, Lục Tiếu duỗi tay sờ sờ gáy: "Được rồi, tao sẽ qua trễ một chút, đem tên tiểu tử Chu Kinh Dương cấp gia thủ sẵn, đừng ỷ vào anh hắn có mấy đồng tiền liền mỗi ngày đều đi ngang."

Cúp điện thoại, Lục Tiếu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tô Mộc đang phát sáng không hề chớp mắt nhìn mình. Lục Tiếu có một loại dự cảm không tốt, cậu ta nuốt nuốt nước miếng: "Chị Tô Mộc, chuyện gì…"

Lời còn chưa nói xong liền nghe thấy Tô Mộc hỏi: "Cậu biết Chu Kinh Dương?"

Lục Tiếu sửng sốt, hơi giật mình gật gật đầu, ngơ ngác đáp lời: "Biết a."

"Em trai Chu Thiếu Thần?"

"Phải không?" Lục Tiếu sờ sờ đầu, "Hình như đúng là có người anh tên là Chu Thiếu Thần."

"Công ty Thiếu Dương."

Lục Tiếu lại gật đầu tiếp.

"Lát nữa cậu muốn đi gặp hắn?"

Lục Tiếu chỉ có thể gật đầu.

"Có thể mang tôi cùng đi được không."

Hả?

Lục tiểu gia cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu ta liếʍ liếʍ khóe môi: "Không phải…Em nói này chị Tô Mộc, Chu Kinh Dương này dù gì cũng chỉ là một tên tiểu tử xấu xa, chị và hắn có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế?"

Tốt cái đầu cậu!



Tô Mộc xua xua tay: "Không phải, tôi đối với tên nhóc kia không có hứng thú, người tôi hứng thú là anh cậu ta Chu Thiếu Thần."

Hai mắt Lục Tiếu trừng đến tròn trịa, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: "Chị, chị như vậy là trèo tường, tiểu Huy ca có biết không?"

"Cậu nhất định phải giữ bí mật, bằng không tôi liền đem chuyện mấy năm nay cậu làm thế nào để hỏi thăm tin tức của Cố Trừng Huy nói cho Đồng Hiểu, đều nói hết ra một lượt." Tô Mộc cảm thấy uy hϊếp như vậy còn chưa đủ, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Đừng nói tới Cố Trừng Huy, ngay cả anh cậu cũng sẽ không tha cho cậu đâu!"

Lục Tiếu bẹp miệng một cái: hắn đây là tạo cái nghiệt gì a.

-------------------------------

Một bữa ăn này, Tô Mộc và Đồng Hiểu ăn đến vui vẻ vô cùng mà Lục tiểu gia lại là một bộ mặt buồn khổ đến cực điểm. Thời điểm xe dừng ở "Hồng Đô", Lục Tiếu vẫn còn vì bản thân mà tranh thủ lợi ích, cậu ta thử thăm dò: "Chị Tô Mộc, chị xem hôm nay trời cũng đã tối rồi, nếu không hôm nay liền thôi đi? Em đưa hai người trở về?"

Tô Mộc nhìn tòa nhà rực rỡ trước mắt: "Hộp đêm không phải trời tối mới đến sao." Nói xong liền kéo Đồng Hiểu xuống xe, mặc kệ khuôn mặt suy sụp của Lục Tiếu.

Bước vào cửa, ập vào trước mắt là tiếng nhạc rung trời, sàn nhảy đủ loại nam nữ đang uốn éo, trong không khí đều là mùi rượu trộn lẫn với nước hoa.

Lục Tiếu đậu xe đi vào sau, nhanh chóng đem hai vị cô nãi nãi này kéo đến bên người: "Nếu cùng em đi tới thì phải nghe theo em, không được chạy loạn a."

Đồng Hiểu cười nhạt một tiếng: "Chị đây ăn qua muối còn nhiều hơn cậu đi đường."

"Cũng chưa chắc." Lục Tiếu banh khuôn mặt, thấp giọng ném một câu, hướng cầu thang xoắn ốc đi lên.

Khác với sự ồn ào ở tầng dưới, tầng hai của Hồng Đô có vẻ phá lệ yên lặng. Ánh đèn trên hành lang rất mờ, chiếu lên bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, tỏa ra thứ ánh sáng sang trọng, từ ghế lô truyền đến một trận cười đùa, giống như có người phụ nữ mềm giọng nói gì đó khiến cho cả đám người cưới vang.

Khuôn mặt Lục Tiếu đen lại, nếu Cố Trừng Huy mà biết mình đem Tô Mộc tới loại địa phương này, không biết có lột một lớp da của cậu ta hay không?

Lục tiểu gia yên lặng ở trong lòng thắp cho bản thân một nén hương.

Quản lý ở đây thấy người tới, khuôn mặt lập tức hớn hở tươi cười chạy lại: "Lục thiếu gia tới đây sao không nói trước một tiếng để tôi đi xuống tiếp đón ngài a."

"Bọn Dương Tống ngồi ở đâu?" Lục Tiếu không có chút kiên nhẫn nào hỏi.

"Tiểu Dương tổng bọn họ đang ở Mai các phía trước, để tôi dẫn đường cho ngài.

---------------------------------

Lục Tiếu đẩy cửa ra, bên trong đều là mùi thuốc lá khiến cho cậu ta có chút đau đầu.

Trên ghế lô cả trai lẫn gái có khoảng mười mấy người đang ngồi. Trên bàn trà nhỏ bên cạnh có ba người phụ mặc váy ngắn quyến rũ đang ngồi cầm micro hát, mỗi người một câu.

"Ai, Tiếu tử, ngươi mẹ nó cuối cùng cũng tới." Người đàn ông mặc áo polo màu hồng nhạt đang nằm dài trên ghế, nhìn thấy người ở cửa liền nhanh chóng đứng dậy đi qua. Nhìn thấy hai cô gái đang đứng sau Lục Tiếu, hắn nhướng mày: "Xem ra hôm nay hứng thú không tồi a ~"

Không tồi cái quỷ!

Người đàn ông mặc áo polo hồng nhạt tên là Dương Tống, tuổi tác tương đương với Lục Tiếu, trong nhà làm kinh doanh, bình thường vẫn chơi bời trong mấy quán bar ở Vân Thành. Lục Tiếu ngày thường mê chơi, hồ bằng cẩu hữu có cả một nhóm, Dương Tống chính là một trong số đó. Lục tiểu gia có điểm không kiên nhẫn, hai tay đút trong túi quần: "Chu Kinh Dương đâu?"

Dương Tống nhún nhún vai: "Uống nhiều quá, đi vệ sinh rồi."

Vừa dứt lời cánh cửa liền mở ra, một người đàn ông tóc vàng bước vào, hắn cúi đầu vò vò mái tóc, tóc mái trên đầu có chút dài: "Ai tìm tao?"

Chu Kinh Dương đại khái là uống có chút nhiều, lúc này có điểm mơ hồ. Nhìn người vừa tới có chút quen quen, lại nhìn hai cô gái đứng bên cạnh, đôi mắt mê mang liền lập tức sáng lên: "Hai cô gái này là ai mang đến đây, đủ đứng đắn a."

Hôm nay Tô Mộc ăn mặc khá bình thường, áo thun trắng cùng quần short màu đen.

Lục Tiếu đang muốn phát tác, Tô Mộc lại bất ngờ mở miệng trước: "Chu Kinh Dương?"



Chu Kinh Dương nhếch môi cười: "Như thế nào? Vẫn là người quen?" trong đầu hắn lọc qua một lần nhưng vẫn không thể nhớ ra đã gặp Tô Mộc ở đâu.

"Hiện tại còn không phải, nhưng rất mau sẽ quen thôi." Tô Mộc đứng một bên nhàn nhạt nói.

Giọng nói này, thật đúng là mẹ nó dễ nghe. Chu Kinh Dương bước đến gần, hắn cao hơn so với Tô Mộc nửa cái đầu, bóng dáng của cô bị hắn che khuất: "Phương thức quen thuộc nào?"

"Chu thiếu thích phương thức nào?" Tô Mộc ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.

Chu Kinh Dương khẽ cười một tiếng, liền nghe được giọng nói của một nam sinh từ ghế sô pha truyền đến: "Kinh Dương của chúng tôi thích nhất là phương thức gạo nấu thành cơm a."

Lời vừa dứt, một trận cười liền vang lên.

Chu Kinh Dương cũng cười cười nhưng ý cười không đến đáy mắt. Lúc này hắn đã tỉnh rượu vài phần nên cũng có thể thấy rõ được, người phụ nữ trước mắt này mặc dù rất xinh đẹp, nhưng khi đối phương hỏi hắn "Thích phương pháp nào?", hắn liền biết: Người phụ nữ này không chạm vào được. Chu Kinh Dương bình tĩnh nhìn Tô Mộc vài giây, cúi người về phía trước, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy ở bên tai Tô Mộc gằn từng chữ: "Loại nào cũng đều không thích."

Sau đó, lướt qua Tô Mộc đi thẳng tới sô pha.

Tô Mộc nhướng mày, tiểu tử này nhìn cà lơ phất phơ nhưng tựa hồ bên trong cũng không phải vậy a.

Nhưng mà lòng yêu cái đẹp ai chẳng có. Nhìn thấy Chu Kinh Dương không có hứng thú, tâm tư của một số người lại nổi lên, tâm đang ngứa đến khó nhịn thì một giọng nữ vang lên: "Cô là Mộc Mộc nian sao?"

Nghe được mấy chữ "Mộc Mộc nian", Tô Mộc và Đồng Hiểu đều sửng sốt.

Mộc Mộc nian là tên trên weibo của Tô Mộc. Nếu cô nhớ không lầm thì cô chỉ đăng một bức ảnh có mặt mình trên đó, đó là bức ảnh ngày đầu tiên cô về nước, Đồng Hiểu đã chụp nó.

Cô gái đứng trước màn hình led giải thích: "Tôi theo dõi weibo của cô, cũng rất thích bữa sáng của cô nữa."

Tô Mộc có điểm 囧,thầm cảm thán cô gái này đúng là nhãn lực tốt.

Có chuyện tốt thì đương nhiên phải lấy ra di động, click mở weibo tìm tòi, lẩm bẩm: "Hình như là thật a, còn có không ít fan nữa."

Đồng Hiểu chính là người chỉ sợ không có chuyện khiến cho thiên hạ loạn, nhìn một màn kia thì hớn hở mở miệng: "Cái kia…em gái, tôi rất tò mò, weibo của cô ấy trước giò cùng nước sôi để nguội không có gì khác nhau, có gì đáng để chú ý sao?"

"Lớn lên xinh đẹp a." Cô gái kia nghiêm túc nói.

Đồng Hiểu: "…"

Tốt a, lớn lên đẹp, nói cái gì cũng đúng.

Mọi người còn đang tò mò bỗng nhiên bị một giọng nữ cắt ngang: "Còn không phải chỉ là một cái võng hồng* sao."

(Võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng)

Người vừa nói tên là Bobo, là người mới được yêu thích trong giới người mẫu, khuôn mặt cô ta trang điểm tinh xảo, lúc này đang ngồi bên cạnh Chu Kinh Dương. Hôm nay cô ta là do Chu Kinh Dương mang tới, cũng là người gần đây được nhắc đến trên tin tức giải trí với tiêu đề: Tình mới hư hư thực thực của Chu thiếu.

Cô ta muốn làm gì, Tô Mộc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Cô đang lo không biết làm sao để tiếp tục bắt chuyện với Chu Kinh Dương thì tự nhiên lại có người tự động đưa tới cửa.

Tô Mộc dẫm lên giày cao gót, đi đến trước mặt Bobo, nở một nụ cười xinh đẹp: "Tôi cho rằng, phú nhi đại cùng võng hồng, vừa vặn tốt."

Thời điểm Mạnh Hàn Tùng đẩy cửa bước vào liền nghe được câu đó. Phú nhị đại? Võng hồng? Sau đó, Tô Mộc quay lưng lại nghiêng đầu nhìn Chu Kinh Dương đang ngồi một bên: "Không biết, Chu công tử nghĩ như thế nào?"

Nói rất hay, Đồng Hiểu thiếu chút nữa đã cho thưởng cho Tô Mộc một tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mạnh Hàn Tùng đang đứng ở cửa yên lặng quay đầu, người đàn ông đang đứng phía sau cả khuôn mặt đen kịt.