Chương 23

Hôm nay Mạnh Hàn Tùng vừa mới ký xong một cái hợp đồng, tâm trạng phi thường tốt nên liền gọi một đám người tới chúc mừng.

Vừa rồi hắn ra ngoài thì thấy mấy bóng lưng quen thuộc giống Lục Tiếu cùng Tô Mộc, còn có cô gái ở bên ngoài Đêm Sanh hôm đó. Lúc đó hắn cũng không để ý nhiều mà quay lại ghế lô.

Ghế lô chỗ bọn họ rất yên tĩnh, Lục Dịch Thành ngồi ngay ngắn trước bàn quan sát sàn chứng khoán nước ngoài, mắt kính trong suốt phản chiếu dưới ánh đèn.

Mạnh Hàn Tùng vui vẻ thoải mái hút một điếu thuốc, lười nhác tựa lưng vào ghế: "Cậu ở chỗ này cần mẫn, kiếm được mấy đồng tiền còn chưa đủ trả tiền rượu cho phòng bên cạnh, vòng đi vòng lại, còn không phải vòng đến tay tôi sao."

Lời này Liêu Chính Dương nghe không hiểu, hai người khác đang ngồi đối diện đương nhiên cũng không hiểu.

Mạnh Hàn Tùng hút một hơi thuốc sau đó nhả ra làn khói trắng: "Tiểu tử Lục Tiếu kia đang ở phòng bên cạnh a."

"Hình như còn có Tô Mộc." Hắn thuận tiện nói thêm một câu, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy ngừng một chút. Lục Dịch Thành ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện: Không nghĩ tới em họ của hắn lá gan còn rất lớn.

Mà lúc này, Lục Tiếu thấy ánh sáng ở cửa hắt vào liền quay người lại, trong lòng thầm kêu một trận, cậu ta hôm nay ra cửa nhất định là quên xem hoàng lịch rồi.

Cố Trừng Huy mặc một chiếc sơ mi trắng, quần tây thẳng tắp, không nhanh không chậm đi vào, phía sau một đám người cũng lần lượt đi vào theo: Mạnh Hàn Tùng, Lục Dịch Thành, Liêu Chính Dương.

Dương Tống đang ở một bên xem kịch vui cũng sửng sốt, mẹ nó, có chuyện gì mà mấy tổ tông ở hẻm Trí Xa đều tới. Hắn vội vàng đứng lên, người đàn ông đi đầu nhìn rất lạ mắt, nhưng Mạnh Hàn Tùng lại có quen biết với hắn nên Dương Tống cũng khách khí đứng lên chào hỏi: "Mạnh thiếu!"

Tô Mộc xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trừng Huy đang đứng phía sau. Trong nháy mắt, cô cảm thấy đầu óc mình như chết lặng. Cái này có tính là trèo tường không thành, còn bị bắt không? Tô Mộc giống như nhìn thấy bản thân mình than thở khóc lóc, quỳ gối trước người đàn ông trước mặt, lôi kéo ống quần anh: "Tổng tài đại nhân, tôi sai rồi."

Giật mình một cái, Tô Mộc nở một cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: "Cố Trừng Huy, thật trùng hợp a."

"Trùng hợp." Cố Trừng Huy nhàn nhạt nói hai chữ, giọng nói trầm thấp: "Vừa vặn tốt, không phải sao?"

Nụ cười trên mặt Tô Mộc liền lập tức trở nên khó coi hơn.

"Tô tiểu như nghĩ như thế nào?"

Tô Mộc: "…"

Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này.

Cố Trừng Huy nhìn Chu Kinh Dương đang lười nhác dựa trên sô pha: "Bảo tiêu anh cậu gọi đã lên đây, bây giờ cậu nhảy từ trên cửa sổ xuống, hẳn là còn kịp."

Vốn dĩ muốn ngồi một bên xem diễn, vừa nghe thấy lới này khuôn mặt của Chu Kinh Dương nháy mắt liền thay đổi. Hắn nhìn xuống cửa sổ bên cạnh, trên hành lang quả thật có tiếng bước chân truyền đến. Chu Kinh Dương cũng mặc kệ có mất mặt mũi hay không, thật sự nhảy từ cửa sổ xuống dưới.



"Này!" Tô Mộc đang muốn gọi hắn nhưng đã không thấy bóng dáng ở đâu.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh, sắc mặt dường như càng đen hơn.

Mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen tiến vào, nhìn lướt qua một lượt thì phát hiện bên trong không có người muốn tìm, người đi đầu trầm giọng nói: "Xin lỗi, quấy rầy."

Đồng Hiểu nhìn một màn lại một màn, vui vẻ nói: "Ai, Mạnh thiếu, nơi này của anh làm sao mà ai cũng có thể đẩy cửa tiến vào a." Đồng Hiểu cân nhắc một chút, từ lúc bọn họ bước vào, cửa mở mấy lần rồi a.

"Hừ." Mạnh Hàn Tùng nhẹ "hừ" một tiếng, nha đầu phiến tử này xem náo nhiệt xong bây giờ mới nhìn thấy hắn đứng nơi này. Đồng Hiểu dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mạnh Hàn Tùng "Tôi nghĩ, ở chỗ kia nên đặt thêm ổ khóa."

Mạnh Hàn Tùng: "…"

-------------------------

Mọi chuyện như thế này, mọi người tự nhiên cũng không còn hứng thú chơi đùa nữa, liền qua loa kết thúc.

Từ "Hồng Đô" đi ra, Tô Mộc ngoan ngoãn đi theo phía sau Cố Trừng Huy, giống như tiểu tức phụ phạm phải sai lầm. Cố Trừng Huy lấy chìa khóa xe từ túi quần ra, đang muốn mở khóa lại bị Tô Mộc ngăn cản.

"Anh tức giận sao?" Tô Mộc ngẩng đầu lên, quan sát biểu cảm của người đàn ông trước mặt, không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Cố Trừng Huy không nói gì, gió lạnh ban đêm thổi tới, tức giận trong lòng cũng dường như giảm đi một ít.

"Mọi chuyện không giống với những gì anh nhìn thấy." Tô Mộc quy quy củ củ đứng tại chỗ. Từ lúc về nước tới nay, mỗi lần gặp Cố Trừng Huy, cô đều là một khuôn mặt rạng rỡ, ngang ngược xông vào cuộc sống sinh hoạt của anh, hành động giống như một người phụ nữ nhỏ nhen, vô lý. Bộ dáng ngoan ngoãn như vậy vẫn là hiếm có.

Tô Mộc dừng một chút, đang cân nhắc nên cùng Cố Trừng Huy giải thích mọi chuyện như thế nào. Sau đó, cô nhụt chí phát hiện, cách giải thích tốt nhất là ăn ngay nói thật.

Cố Trừng Huy bây giờ vừa cường thế lại khó tính, cô cũng không muốn bịa ra một lý do lung tung rồi khiến cho tương lai của mình mịt mù. Tô Mộc nhắm mắt lại, cắn răng dậm chân, căng da đầu đơn giản nói: "Tối nay Lục Tiếu mời em cùng Đồng Hiểu ăn cơm, em vô tình nghe thấy Chu Kinh Dương ở chỗ này…"

Cố Trừng Huy ôm ngực nhìn Tô Mộc, bộ dáng của cô giống như muốn anh dũng hy sinh để lấy lòng anh. Sau đó, giọng nói của Tô Mộc nhỏ dần, anh nghe cô lí nhí nói: "Em chỉ muốn mượn tay Chu Kinh Dương để tiếp cận* Chu Thiếu Thần."

(Nguyên văn của nó là "đáp thượng", nếu như dịch đúng thì mình nghĩ là trèo lên nhưng cảm thấy nó hơi nặng nề nên mình để là tiếp cận.)

Tiếp cận?

Quả nhiên, nghe được mấy chữ "tiếp cận Chu Thiếu Thần", khuôn mặt vừa có chút vui sướиɠ của Cố thiếu gia nháy mắt liền bị bóp chết.

Chu Thiếu Thần? Chu Kinh Dương? Đàn ông nhà họ Chu, có tên nào không phải là loại ăn thịt người không nhả xương?! Chỉ sợ người phụ nữ này còn chưa làm gì, ngay cả một chút bột phấn của xương cốt cũng không còn.



Cố Trừng Huy đè lại lửa giận ban đầu vừa bùng lên: "Cho nên nói, cô vì tiếp cận Chu Thiếu Thần nên đã tới loại địa phương này để đi trêu chọc Chu Kinh Dương?! Tô Mộc, đầu óc của cô vẫn còn ở đây đi?"

Lời này Cố Trừng Huy nói rất lớn, Tô Mộc cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là trùng hợp."

"Thật đúng là mẹ nó khéo." Cố Trừng Huy tức muốn hộc máu quay đầu nhìn về chỗ khác.

"Còn không phải là chưa tiếp cận được sao…" Giọng nói Tô Mộc nhỏ như muỗi.

Cố Trừng Huy vừa nghe lời này, sắc mặt tối sầm: "Ngược lại là tôi đến sớm, làm hỏng chuyện tốt của cô!?"

Cố gia là thế gia, đối với việc giáo dục con cháu hậu bối cũng thập phần coi trọng, thân là đàn ông, Cố Trừng Huy tự nhiên nên có phong độ của đàn ông. Nhưng mà hai tám năm thân sĩ của Cố tiểu thiếu gia, lần đầu tiên hành sự thô lỗ. Anh đột nhiên kéo cửa xe, đem Tô Mộc đang cúi đầu ném vào ghế phụ, Thật sự là ném vào, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có. Đầu của Tô Mộc đυ.ng vào phía trên lưng ghế, đau đến chảy nước mắt. Đầu óc trống rỗng còn chưa kịp suy nghĩ, đôi môi liền bị lấp kín, một nụ hôn tràn đầy trừng phạt hạ xuống. Đôi môi người đàn ông hơi lạnh nhưng xung quanh chóp mũi đều là hơi thở ấm áp của anh.

Cố Trừng Huy hạ người xuống, một tay chống ghế dựa, môt tay đỡ ót Tô Mộc, thô lỗ mà hôn cô. Tô Mộc ăn đau, theo bản năng dựa người về phía sau nhưng lại bị Cố Trừng Huy ấn ót hướng về phía mình. Nụ hôn của anh trằn trọc trên môi cô giống như là trừng phạt, lại giống như cảm xúc mềm mại quen thuộc của trước đây, trong vô thức mà kéo dài nụ hôn này.

Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy đã từng hôn rất nhiều lần, trên sân thể dục với pháo hoa trên bầu trời đêm, ở ven hồ trong vườn trường tĩnh lặng không người, dưới ký túc xá nữ hay lúc vừa xuống máy bay,… Mỗi một lần Cố Trừng Huy hôn cô đều ôn nhu, giống như trong tay anh là một báu vật. Không có nụ hôn nào giống như bây giờ, nhìn như thâm tình, nhưng kỳ thật lại tàn nhẫn, giống như đang phát tiết những phẫn nộ và bất mãn.

Anh phẫn nộ cái gì? Là do cô không biết tự lượng sức đi trêu chọc anh em Chu gia…Hay là không từ biệt mà đi năm năm…Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Mộc mềm nhũn, đang muốn đáp lại đã thấy hơi thở của người đàn ông rút đi.

"Tôi đưa cô về."

Hai má Tô Mộc lúc này phiếm hồng, ánh mắt lấp lánh hơi nước, cô ngơ ngác nhìn Cố Trừng Huy đang cúi người thắt dây an toàn cho mình, đóng cửa xe, vòng sang bên kia, lên xe, khởi động xe, lái xe đi ra khỏi bãi đậu xe…Thẳng đến lúc dừng dưới nhà Tô Mộc, Cố Trừng Huy cũng không nói thêm với cô một câu nào.

Đêm khuya ở tiểu khu an tĩnh dị thường, khiến cho không gian bên trong xe chật chội đến khó hiểu. Tô Mộc vốn định nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì?

Thực xin lỗi, em không nên làm như vậy. Tìm Chu Thiếu Thần thật ra là muốn điều tra chân tướng vụ tự sát năm đó của ba. Cố Trừng Huy, anh nhìn xem, ba em đã tự sát, mẹ em vẫn đang còn ngồi xổm trong ngục giam.

Nhưng những lời này, Tô Mộc nói không nên lời.

Sau đó là một tiếng "rầm", cô mạnh mẽ đóng cửa xe đi lên nhà.

Cố Trừng Huy yên lặng ngồi trong xe, nhìn đèn trong căn hộ của Tô Mộc sáng lên mới lái xe rời đi. Trong bóng đêm của Vân Thành, một chiếc Range rover phóng nhanh trên đường, người đàn ông ngồi bên trong khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời.

Anh tức giận sao?

Đúng vậy, tức giận. Nhưng Cố Trừng Huy biết, trong cơn tức giận đó, nhiều hơn là đau lòng. Làm sao anh không biết cô muốn làm gì, cô trăm phương ngàn kế tiếp cận anh em Chu gia kia không phải là vì Trương Nhiên sao. Tư liệu năm xưa của công ty Trường Tây trong mấy năm nay anh tìm được còn nhiều hơn so với cô.

Cố Trừng Huy đã đoán ra, Tô Mộc lần này về nước hơn phân nửa là vì chuyện này. Nhưng cô có từng nghĩ tới, nếu như cô nguyện ý chia sẻ với anh, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn không.

Rốt cuộc chuyện năm năm trước đối với một người kiêu ngạo như anh, khi đối mặt với đoạn tình cảm này, trong lòng vẫn sinh ra chút tự ti.