Chương 24

Sau khi tan rã không vui ở Hồng Đô, quan hệ của Tô Mộc và Cố Trừng Huy dường như cũng rơi vào cục diện bế tắc.

Tô Mộc đi theo Tưởng Vân Chu chụp ảnh ngoài trời hai lần, lại đi đến Star thăm Cố Y một lần. Nhưng thật lâu sau đó, cô liền có chút không thể bình tĩnh được. Cô cân nhắc không biết có nên gọi điện cho Lục Tiếu, từ miệng tiểu tử đó hỏi thăm tình huống của Cố Trừng Huy một chút hay không. Tô Mộc vừa cầm điện thoại lên, Đồng Hiểu liền gọi đến.

"Tô đại mỹ nữ! Giang hồ cấp cứu!" Đồng Hiểu ở đầu dây bên kia gào lên một tiếng.

Tô Mộc nhíu nhíu mày, ghét bỏ đem điện thoại đặt xa một chút nghe Đồng Hiểu bô bô nói. Ước chừng là công ty của Triệu Hoài có một hoạt động ở thành phố M, nhϊếp ảnh gia của bọn họ hôm qua gặp tai nạn gãy một chân nên bây giờ muốn tìm người khác.

Tô Mộc dùng bả vai kẹp điện thoại: "Đồng đại tác giả, cậu không phải muốn tìm một nhϊếp ảnh gia sao, bây giờ studio làm mấy chuyện này có rất nhiều."

"Cậu không phải cũng làm việc trong studio sao? Cái gì? Cậu không xác định không đi? Bao ăn, bao ở, bao vé máy bay nha ~" Đồng Hiểu lại từng bước dụ dỗ Tô Mộc qua điện thoại: "Tập đoàn Kim An cũng sẽ có mặt nha, mình còn nhìn thấy danh sách có Cố…"

"Khi nào xuất phát, gửi lịch trình qua cho mình." Tô Mộc quyết đoán đãnh gãy lời của Đồng Hiểu nói.

"Được rồi!" Đồng Hiểu đắc ý cúp điện thoại.

"Ting ting ---" di động truyền đến âm thanh nhắc nhở, Tô Mộc click mở, là tài liệu Đồng Hiểu gửi tới – Hướng dẫn hội nghị Thượng đỉnh du lịch Châu Á Thái Bình Dương, thời gian là vào thứ sáu tới. Dựa theo công tác an bài, Tô Mộc phải có mặt ở thành phố M trước 3 ngày, nhiệm vụ chính là phối hợp với ban tổ chức để chụp ảnh cho mười tám đại sứ du lịch thành phố. Cô lật sang danh sách khách mời, nhìn thoáng qua cái tên: Tổng giám đốc Tập đoàn Kim An Cố Trừng Huy.

---------------------

Thành phố M là thành phố ven biển, tuy rằng đã bước sang tháng chín nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn là 30 độ C, chạng vạng tối Tô Mộc mới đến được khách sạn. Bởi vì biết nhϊếp ảnh gia mới là bạn tốt của Đồng Hiểu nên Triệu Hoài cố ý dặn dò ban tổ chức sắp xếp cho cô một phòng cao cấp hướng biển. Tô Mộc đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, hoàng hôn rọi xuống nước biển một màu kim sắc, vỗ nhẹ vào bãi cát mềm mại, đá cát trắng như trân châu, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ trong hoàng hôn.

Trong ký ức của Tô Mộc, cô và Cố Trừng Huy đã đi biển một lần.

Thành phố S tuy rằng cũng là thành phố ven biển nhưng khi Tô Mộc còn học đai học ở đó, vẫn chưa cùng Cố Trừng Huy đến bờ biển lần nào. Lúc ấy, trường học của Cố Trừng Huy quản lý rất nghiêm nên rất ít thời gian được đi ra ngoài, hơn nữa khoảng thời gian đó Tô Mộc cũng bận ôn thi đại học. Cho đến kỳ nghỉ hè năm ba đại học, Cố Trừng Huy đi tập huấn trở về nên có hai ngày nghỉ, hai người mới hẹn nhau quay trở về thành phố S.

Bước chậm trên bờ biển, Tô Mộc vô lại một hai bắt Cố Trừng Huy phải cõng mình. Nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, cô vừa rung chân vừa hỏi: "Cố Trừng Huy, anh đã xem qua một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Hàn Quốc chưa? Phần kết, nam chính cũng cõng nữ chính đi trên bờ cát như thế này, họ vừa đi vừa kể về chuyện khi còn nhỏ của mình…"

"Sau đó thì sao?" Cố Trừng Huy dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô.

"Sau đó…" Cô nhẹ giọng nói: "Nữ chính liền chết."

Cố Trừng Huy chợt đem cô thả xuống, xoay người lại, một khuôn mặt lạnh nhìn cô. Tô Mộc cẩn thận kéo kéo ống tay anh, Cố Trừng Huy lại bắt lấy tay cô dắt đi. Anh nói: Tô Mộc, anh muốn cùng em đầu bạc đến già.

Tô Mộc có chút thẹn thùng, trong lòng nhớ đến một câu: Ngươi có biết hay không, chúng ta sẽ cùng nhau tập tễnh bước chậm, dưới ánh mặt trởi ngả về tây, đầu bạc đến già, vĩnh viễn sẽ luôn bên nhau.

Cô thích nghe anh nói với mình: Anh muốn cùng em đầu bạc đến già. Những năm tháng đó, thật tốt.

Tô Mộc nhìn bãi biển bên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống. Cô giơ tay sờ sờ khuôn mặt, khóe mắt có chút ướt. Tình yêu này của cô và Cố Trừng Huy, rốt cuộc cô là người buông tay ra.

-----------------------



"Ngày 19 tháng 9, trời nắng đẹp, bắt đầu ngày mới --- bằng một bữa sáng tự chọn." Bởi vì đang ở khách sạn nên Tô Mộc không thể tự mình làm bữa sáng, nhưng cô vẫn đăng bài viết lên weibo.

Lúc đầu, Tô Mộc còn có chút kinh ngạc, không biết mọi người làm sao có thể nhìn thấy bài viết của cô nhanh như vậy. Sau này cô bình tĩnh lại, có lẽ lời Đồng Hiểu nói cũng không sai, sức mạnh của võng hồng thật sự không thể khinh thường được.

Chỉ một lát sau đã có rất nhiều lượt thích và bình luận.

----- Nữ thần! Ngươi ở nơi nào high ~

----- Bữa sáng phong cách Tây như vậy, vừa thấy chính là năm sao cao cấp! [Miêu miêu] [Miêu miêu]

----- Đây là khu nghỉ dưỡng Trân Châu Loan của Kim An, tôi đã từng đến đó, một phòng tiêu chuẩn đã là 2000 tệ! Nhưng mà, ở đó rất tuyệt! [Husky] [Husky]

----- Nữ thần, cầu mang!

----- Nữ thần, cầu mang!

----- Nữ thần, cầu mang!

----- Nữ thần, cầu mang cẩu!

----- Lầu trên thỉnh chú ý đội hình?!

…..

Trên mạng, luôn có một nhóm người hạnh phúc.

Ăn sáng xong, Tô Mộc bắt đầu công việc của mình. Để tiện cho công việc nên hôm nay cô mặc quần short cùng áo sơ mi trắng rộng, tóc đen búi lỏng sau đầu. Cùng tổ nhϊếp ảnh là một thanh niên tên là Trương Tiệp, cậu ta vừa mới tốt nghiệp, dáng người cao ráo, khi cười lộ ra một hàm răng trắng, còn có hai má lúm đồng tiền.

"Tô Mộc, cô là nhϊếp ảnh gia xinh đẹp nhất mà tôi biết." Trương Tiệp là người hào phóng, đối với đại mỹ nhân giống như Tô Mộc cũng không tiếc lời khen ngợi.

Tô Mộc cười cười: "Cậu cũng là nam nhϊếp ảnh gia có má lúm đồng tiền đẹp nhất mà tôi biết."

Trương Tiếp sửng sốt, gãi gãi đầu, cô đây là đang khen anh ta sao?

Tô Mộc đi ở phía trước, đưa lưng về phía Trương Tiệp vẫy vẫy tay: "Đừng đứng ngốc nữa, bắt đầu làm thôi ~"

----------------------------

Lần quay chụp này diễn ra trong ba ngày nhưng nhiệm vụ chủ yếu của Tô Mộc chỉ cần làm trong vòng hai ngày thôi, mấy đại sứ du lịch này chia làm hai nhóm, tổ chụp có chín người, sau đó những bức ảnh này sẽ trở thành tài liệu tuyên truyền. Tô Mộc và Trương Tiệp là hai nhϊếp ảnh gia phụ trách chụp cảnh biển, lượng công việc cũng không lớn nên bảy giờ tối hôm sau đã hoàn thành xong.

"Tô Mộc, tôi cảm thấy cô đặc biệt giỏi." Cùng Tô Mộc làm việc một ngày, đối với việc lấy cảnh và bố cục trong ảnh của cô, Trương Tiệp khen không dứt miệng.

"Trời ơi, vì cái gì cô lớn lên đã xinh đẹp, ngay cả ảnh chụp cũng xuất xắc như vậy chứ, ông trời thật là quá không công bằng." Trương Tiệp có chút đấm ngực dậm chân.



Tô Mộc nhướng mày: "Trương đồng hài, cậu vẫn là nam nhϊếp ảnh gia miệng ngọt nhất mà tôi biết."

Trương Tiệp liền lộ một hàm răng trắng, cười đến xán lạn.

---------------------

Bởi vì phải chỉnh sửa ảnh chụp nên Tô Mộc cũng không có đi ăn tối, cô quay trở về khách sạn tắm rửa, mặc một chiếc váy rộng rãi.

Tô Mộc đang ngồi chỉnh sửa ảnh thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, liền nhìn thấy Trương Tiệp với hàm hàm răng trắng đang đứng: "Chị Tô Mộc, mấy người trong tổ nhϊếp ảnh muốn đến bãi biển gần đây nướng BBQ, bảo em tới gọi chị có muốn đi cùng không."

"Tôi không…" Tô Mộc còn chưa nói xong, góc rẽ hành lang liền truyền đến một giọng nam: "Cố tổng, sáng mai chín giờ anh có hẹn với Phong tổng của Thụy Hi, buổi chiều…" Hạ Chinh vừa đi vừa báo cáo lịch làm việc ngày mai, người phía trước đột nhiên dừng bước chân.

Trên hành lang, Tô Mộc nhìn người đàn ông đang đứng không xa, dáng người đĩnh bạt thon dài, vẫn là áo sơ mi trắng quần tây đen, giày da Silvano Lattanz.

Cố Trừng Huy mặt mày thâm thúy đứng đó nhìn Tô Mộc, váy trắng rộng thùng thình che đến cổ chân, không có lộ eo, tóc dài xõa sau lưng, thoạt nhìn có chút tùy ý lại lười biếng. Trên mặt vẫn còn treo tươi cười, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Được a, cậu chờ tôi một chút."

Thời điểm Tô Mộc đi ra, đã không thấy bóng dáng Cố Trừng Huy nữa. Mặc dù cô chỉ trang điểm nhẹ một chút nhưng lại khiến cho Trương Tiệp đang đứng ở cửa hai mắt sáng ngời.

Chỗ tổ chức tiệc nướng cách khách sạn không xa lắm, lúc này mấy người trong tổ nhϊếp ảnh đã ngồi tốp ba tốp năm lại với nhau, có người hướng bọn họ vẫy vẫy tay: "Trương tiệp, bên này."

Tổ nhϊếp ảnh lần này có chín người, lão Phùng là tổ trưởng, còn lại mấy người bọn họ chia làm bốn nhóm, bây giờ lão Phùng mới nhìn thấy Tô Mộc, ông cười nói: "Cháu chính là người thay lão Hồ đi, khó trách tên tiểu tử này nói người cùng nhóm với hắn chính là tiên nữ."

Tô Mộc không biết Trương Tiệp sẽ nói với mọi người như vậy, nhất thời có chút xấu hổ: "Phùng lão sư nói đùa, Trương Tiệp còn nói với cháu người tổng phụ trách là một đai thúc mỹ mạo a."

Lần này đến phiên lão Phùng cười gượng hai tiếng, trong miệng mắng: "Hỗn tiểu tử này, miệng chỉ nói hươu nói vượn."

Tô Mộc rất nhanh liền hòa nhập với tổ nhϊếp ảnh, mọi người đến từ nhiều nơi, quanh năm phần lớn là ở bên ngoài sưu tầm cảnh chụp, đi qua rất nhiều nơi, cũng gặp được nhiều người và nhiều chuyện thú vị. Một đám người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trừ bỏ Tô Mộc là nữ còn có có một người khác tên là Lê Duy Duy.

Tô Mộc không nghĩ sẽ cùng bọn họ chia sẻ cuộc sống ở Mỹ nên chỉ ngồi nghe, vì vậy nên Lê Duy Duy nghĩ cô không có hiểu biết nên tỏ vẻ khinh thường. Cô ta ở trong nước có chút danh tiếng, vốn chướng mắt những nhϊếp ảnh gia bình thường, huống chi ngoại hình của Tô Mộc lại rất xuất sắc.

"Duy Duy, lần này có thể mời cô tới thật không dễ dàng a." Một nam nhϊếp ảnh gia có mái tóc dài cột sau đầu nói.

Lê Duy Duy cười nhạt: "Diễn đàn du lịch lần này tuyên truyền về hệ sinh thái màu xanh, tôi rất thích chủ đề này, đương nhiên cũng muốn làm một chút gì đó để bảo vệ hệ sinh thái quốc gia."

Tô Mộc giương mắt nhìn màn đêm phía xa, theo bản năng gãi đầu một cái, lý do như vậy thật đúng là…đường hoàng. Phụ nữ luôn có một bản năng đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái có thể xác định đối phương là bạn hay địch. Lê Duy Duy không thích Tô Mộc, vừa lúc, cô cũng cảm thấy mình và cô ta không cùng một loại người.

Tô Mộc lười nghe cô ta nói mấy chuyện vớ vẩn này, quay đầu chống má, nhìn một nhóm người bên kia, có tốp năm tốp ba học sinh, có đôi vợ chồng trẻ, có đại gia đình ba thế hệ,…Sau đó, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặc sơ mi trắng.

Lúc này anh mặc một bộ quần áo đơn giản hơn nhưng vẫn là hai màu đen trắng chủ đạo, hai tay cắm trong túi quần, chậm rãi đi tới.

Tô Mộc nở một nụ cười, có lẽ chính cô cũng không biết, nụ cười này giống như ánh sao lộng lẫy trong đêm tối, sáng ngời khiến người khác không thể rời mắt được.