Chương 32

Người đàn ông không có bước tới, mà chỉ đứng ở cửa.

Nhân viên gần cửa nhất cảm thấy phía sau mình có người nào đó, quay đầu nhìn lại, thời điểm nhìn thấy rõ người đi tới, xem chút nữa hoảng sợ ngã xuống, đang muốn đứng dậy, lại bị ánh mắt Cô Trừng Huy ngăn lại. Đành phải ngoan ngoãn quay người đi giống như đứng trên đống lửa, phía sau lưng có thái tử gia đang đứng đó, lát nữa buổi thuyết trình kết thúc, không biết mình có phải cuốn gói rời khỏi đây không a....

Thời điểm Hạ Chinh đi vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy Tô Mộc ở phía dưới màn hình, anh ta chợt hiểu ra tại sao ông chủ của mình lại vội vàng quay trở về như vậy. Sáng sớm hôm nay còn bảo anh ta thông báo cho phó tổng phụ trách buổi thuyết trình này, sắp xếp cho studio TIME thuyết trình cuối cùng.

Trên màn hình hiện ra vài chữ "Studio Time", lúc sau là một mảng yên lặng của biển sâu, ngẫu nhiên còn có người cá, sóng yên biển lặng. Một giọng nữ trong veo vang lên: "Rất lâu, rất lâu trước đây, dưới đáy biển sâu, có một tòa lâu đài hùng vĩ, trong lâu đài có sáu nàng công chúa tiên cá, trong đó nàng công chúa út là người xinh đẹp nhất, cũng lương thiện nhất .... "

Sau đó thuận theo trên màn hình, xuất hiện hình bóng của một vài nàng công chúa tiên cá đang vui đùa, nàng công chúa út quay đầu lại, nàng có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, trong veo và sáng ngời, giống như ở trong đó là vô vàn vì sao trên bầu trời.

"Vào ngày sinh nhật tuổi mười lăm của công chúa nhỏ, nàng được quốc vương cho phép đi lên mặt biển nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút. Nàng nghe các chị của mình nói rằng, phía trên mặt biển rộng lớn là một màu xanh mênh mông bát ngát, ở đó có những loài san hô rực rỡ màu sắc, có đàn cá nhỏ nghịch ngợm bơi xung quanh, có ánh nắng, có bầu trời, và có cả hoàng tử ... "

Phía trên màn hình là một vùng biển nông xinh đẹp, đó là tưởng tượng của nàng tiên cá nhỏ. Mà khi lời kể kết thúc, mọi người có mặt ở đây đều đã biết đến câu chuyện cổ tích này.

Nàng tiên cá.

Tiểu mỹ nhân xinh đẹp đem lòng yêu chàng hoàng tử tài năng xuất chúng, cũng vì hắn mà chịu đựng đau đớn hóa thành hình người, nhưng chàng hoàng tử lại mê muội kết hôn với người khác.

Tuy nhiên, trên màn hình, nàng tiên cá nhẹ nhàng nổi lên, sau đó toàn bộ màn hình chuyển sang màu đen, hoàn toàn là một màu đen.

Đèn trong trong phòng hội nghĩ cũng đen kịt. Trong không gian tối đen im lặng và tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng, không biết là giọng của ai vang lên: "Mất điện rồi sao?"

Sau đó, đèn bật sáng lên.

Tô Mộc đứng dưới màn hình máy chiếu liếc mặt một cái đã thấy được người đàn ông đứng ở cửa, cô có chút sững sờ. Từ lúc quyết định đến đây, cô đã biết mình rất có khả năng sẽ đυ.ng phải Cố Trừng Huy, nhưng việc anh ngồi ở trong đây và việc đột nhiên xuất hiện hiển nhiển là khác nhau.

Tưởng Vân Chu thấy cô ngẩn người, vừa định mở miệng nhắc nhở, đã thấy một giọng nữ lạnh nhạt vang lên: "Như vậy là đã kết thúc?" Người nói chuyện là Từ San, giám đốc thương hiệu của Kim An, cũng là một trong năm người phụ trách hạng mục lần này.

"Đúng vậy, đã xong." Tô Mộc đứng ở trên bục, bình tĩnh mỉm cười.

“Cho nên, sau khi nhận được lời mời, cô và đoàn đội của mình đã chuẩn bị lâu như vậy, lại ở đây chiếm 15 phút thời gian của mọi người chỉ để kể một câu chuyện cổ tích mà mọi người đều biết?" Từ San hỏi ngược lại, giọng nói không một chút khách khí.

"Chuyện cổ tích ngày xưa có gì không tốt sao?" Tô Mộc cũng hỏi ngược lại, trong giọng nói cũng không giấu được vẻ ngây thơ: "Trong thế giới cổ tích có những điều tốt đẹp, nàng tiên cá tốt bụng dùng sinh mệnh của mình để giải thích ý nghĩa thực sự của tình yêu. "

"Tô tiểu thư đây là nấu canh gà sao?" Từ San khẽ cười một tiếng, có hơi khinh thường.

"Giám đốc Từ nói đúng." Lại thêm một giọng nói phụ họa, là một người đàn ông có chút béo, hai mắt hắn ta híp lại: "Tô tiểu thư, cô cho dù muốn nấu canh gà kể chuyện cổ tích, tốt xấu gì cũng phải kể có đầu có đuôi, ở phía sau sao lại có một mảnh tối đen như thế này? Cô nói ý nghĩa thực sự của tình yêu nhưng nàng tiên cá giống như vẫn chưa kịp kể xong đâu?"

Dưới khán đài có vài tiếng cười không thiện cảm vang lên, nhưng Tô Mộc vẫn giữ nụ cười khéo léo: "Các ngài ở đây sẽ không cho rằng tôi và đoàn đội của tôi thực sự đến đây chỉ để kể chuyện cổ tích ngày xưa đấy chứ?"

"Không phải sao?" Người đàn ông đeo kính hỏi ngược lại.

"Vậy khóa học này, tôi phải thu bao nhiêu tiền?" Tô Mộc cong môi: "Dù sao thì tất cả những vị đang ngồi ở đây đều là những người tinh anh trong giới.”

Sau khi bị phản một quân, người đàn ông đeo kính có chút không nói lên lời, ở dưới khán đài lại truyền đến vài tiếng cười.

"Vậy mời Tô tiểu thư giải thích nghi hoặc, buổi thuyết trình này của cô là có ý gì? Về phần quay dưới nước này, các cô có đủ khả năng như thế nào? Cô có thể trình bày cho chúng tôi hiệu quả như thế nào?" Từ San dừng lại: "Tôi nghĩ, đây mới là việc mà những đoàn đội tham gia cuộc cạnh tranh hôm nay lựa chọn, chân chính đưa ra thực lực của mình."

Khóe môi Tô Mộc càng cong hơn, ai quen thuộc với cô đều sẽ biết, lời nói tiếp theo phun ra từ miệng cô chắc chắn sẽ nghe không được dễ chịu cho lắm.

"Tôi nghĩ rằng, thời điểm Kim An mời chúng tôi tới đây, chắc hẳn cũng đã hiểu biết rõ về năng lực và trình độ của chúng tôi." Ngay khi Tô Mộc nói câu này, Từ San là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, ở trước giai đoạn sàng lọc lần này, danh sách các đội tham gia là do cô ta phụ trách. Lời này của Tô Mộc chính là đang ám chỉ cô ta làm việc không tốt.

"Chẳng qua cũng không vấn đề gì, nếu các vị ngồi ở đây có điều gì không rõ ràng về studio của tôi. Tôi có thể giới thiệu sơ lược qua. Được thành lập vào năm 2015, hiện có sáu người trong nhóm, chủ yếu làm phim mini cùng với quay phim phóng sự ngắn, chúng tôi cũng làm như vậy đối với những công việc kiếm tiền và mua bán khác." Nghe Tô Mộc nói như vậy, Từ San cười nhẹ, Tô Mộc cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói, "Tác phẩm quay phim đã giành được thành tích tốt nhất tại Barcelona International Liên hoan phim tài liệu. Giải Phim tài liệu hay nhất, Giải phim tài liệu hay nhất của Liên hoan phim quốc tế Zagreb, Giải đặc biệt của Ban giám khảo Liên hoan phim tài liệu SILVER DOCS, Giải đặc biệt của Liên hoan phim tài liệu quốc tế Mexico ... "

Tiếp theo là hàng loạt tên giải thưởng, ai không biết gì khi nghe sẽ giống như lọt vào trong sương mù, mà trực giác thì lại cảm thấy rất lợi hại.

"Cho nên, tôi tin tưởng rằng, đoàn đội của chúng tôi có tư cách và năng lực để thể đảm nhiệm việc quay phim lần này. Mà tổng thanh tra của Kim An có thể mời chúng tôi tới đây, đối với Studio Time là sự khẳng định lớn nhất." Tô Mộc hướng về phía Từ San gật đầu, bày tỏ cảm ơn, ở nơi mà mọi người không thấy được, Tưởng Vân Chu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên tặng cho cô.

"Đối với buổi thuyết trình của chúng ta ngày hôm nay, tôi muốn nói ..." Tô Mộc hơi ngừng lại, nuốt nước bọt: "Kim An đã tham gia vào việc khai phá du lịch biển trong nhiều năm, mà theo như tôi biết, trong những năm gần đây, việc hợp tác cùng nhau phát triển bảo vệ sinh thái biển và du lịch và du lịch dần trở thành sự đồng thuận của cả tập đoàn, với việc thành lập trạm nghiên cứu, công trình phục hồi san hô biển nông cũng đã được khởi động. "

Tô Mộc quay đầu nhìn về phía màn hình tối đen một mảnh, thỉnh thoảng có tiếng sóng biển: "Màu sắc của biển rộng là gì? Là một mảnh đen tối hay là muôn màu muôn vẻ? Tôi nghĩ đáp án này, có lẽ không bao lâu, Kim An có thể nói cho nàng tiên cá biết."

Kỳ thật, thời điểm Studio Time chuẩn bị cho buổi triển lãm lần này, chủ yếu cũng phải dựa theo lời nói của Từ San chuẩn bị từ trước, chúng tôi có khả năng gì? Chúng tôi có thể mang tới cái gì? Cuối cùng thì kết quả cũng được hiện ra. Nhưng Tô Mộc lại đưa ra ý kiến khác, cô muốn mượn một câu chuyện cổ tích, để truyền đạt sự hiểu biết cho bọn họ về buổi quay phim lần này.

Đây không phải là một video quảng cáo ngắn gọn, nó mang theo khát vọng của rất nhiều người. Khát vọng của Kim An, khát vọng của nàng tiên cá, khát vọng của tất cả những ai nhiệt tình yêu thương vùng biển xanh biếc này. "Tôi nghĩ ..." Tô Mộc nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa phòng họp, giọng nói trở nên vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Đây mới là ý nghĩa chân chính của tình yêu."

Phía dưới nhất thời im lặng như tờ, ngay cả Từ San vừa hùng hổ dọa người cũng không nói nữa. Bất chợt, tiếng vỗ tay trong trẻo chậm rãi vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng âm thành quay đầu lại, liền thấy Cố Trừng Huy đang đứng ở cửa.

Người đàn ông một thân tây trang anh tuấn, không nhanh không chậm vỗ tay theo từng nhịp.

Cố Trừng Huy đột nhiên xuất hiện, tự nhiên gây ra một màn xôn xao nhỏ, mọi người đều sôi nổi đứng dậy chào hỏi. Anh đi ngang qua đám người kia, từ cửa phòng họp đi về phía chủ vị. Từ San đứng ở bên cạnh anh, theo bản nàng có chút căng thẳng: "Cố tổng....." mà người đàn ông lúc trước phụ họa theo cô ta trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Cố Trừng Huy không ngồi xuống mà nhìn về Tô Mộc một chút, cô đã không còn là cô gái nhỏ luôn thẹn thùng nói chuyện với anh như ngày xưa nữa.

"Tô tiểu thư, tôi rất mong chờ hợp tác với Studio Time." Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, gợi cảm đến khó tả.

--------

Trên đường rời khỏi Tập đoàn Kim An, Lão Viên luôn miệng khen Tô Mộc là người thông minh, điềm đạm, có nghĩa khí, hận không thể đem tất cả những lời khen hay đặt trên người cô.

Ngược lại Tưởng Vân Chu vẫn không nói gì, nhân lúc Lão Viên đi mua thuốc lá, anh ta do dự một lúc, cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng không phải là chuyện ở buổi thuyết trình ngày hôm nay. Anh hỏi: "Tô Mộc, cô quen biết với Cố tổng của Kim An sao?"

Tô Mộc sửng sốt, đây là trực giác của đàn ông sao?

Đương nhiên, cô không thú nhận cũng không phủ nhận, chỉ giả vờ kinh ngạc, nhướng mày nói: "Trời ạ, chính là ông chủ Tưởng, anh đã nhìn thấy rồi! Làm sao bây giờ, kỳ thực, lần này tôi dùng mỹ nhân kế đó."

"Hừ." Tưởng Vân Chu cười nhạo: "Tôi lại không cảm thấy Cố tổng là người yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn."

Tô Mộc bĩu môi: "Như vậy chỉ có thể chứng minh mỹ nhân không đủ xinh đẹp."

Tưởng Vân Chu: ".................."

-----

Về phía Kim An bên này, kết quả bình chọn rất nhanh được công bố, Studio Time cuối cùng đã trúng tuyển, sẽ chịu phụ trách quay phim tài liệu ngắn này, công việc quay phim sẽ chính thức bắt đầu vào cuối tháng 11.

Thời điểm nhận được thông báo này, Tô Mộc và đoàn người đang chuẩn bị đặt vé máy bay trở về Vân Thành. Mà kế tiếp đó, vẫn còn rất nhiều công việc cần hoàn thiện, bên kia cũng đã sắp xếp một bữa tối đặc biệt vào tối nay. Cả ba người cùng nhau bàn bạc, Lão Viên trở về giải quyết công việc trước, còn Tưởng Vân Chu và Tô Mộc sẽ ở lại cùng với Kim An làm tốt công việc kế tiếp.

Bữa tối hôm nay được sắp xếp trên tầng cao nhất của Đế Hào, là một nơi vô cùng xa hoa. Vì bữa ăn này, Tô Mộc đã đặc biệt mua một chiếc váy màu lam nhạt lúc chiều, váy dài đến mắt cá chân, đường may tinh xảo, kiểu dáng đơn giản chỉ lộ ra một chút sau lưng. Tô Mộc trang điểm nhẹ một chút, tùy ý vén mái tóc dài lên, để lộ ra phong cảnh phía sau lưng, giẫm lên đôi giày đế bằng màu bạc bước ra khỏi khách sạn.

Tưởng Vân Chu đang ở đại sảnh chờ cô, đêm nay anh ta cũng mặc một bộ âu phục chỉnh tề. Bộ âu phục màu xám nhạt được cắt may vừa vặn, lúc này nhìn thấy quả thật đúng là phong thái của "Tưởng giáo thảo", quân tử như ngọc, ngọc thụ lâm phong.*

(*Ngọc thụ lâm phong tiếng Trung thực ra viết là 玉树临风, dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.)

Thời điểm Tô Mộc bước ra khỏi thang máy, cả người Tưởng Vân Chu đều sửng sờ.

Khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết*, dương như chính là bộ dạng trước mắt.

(*Một câu thơ ca ngợi vẻ đẹp trong bài thơ Lạc Thần Phú.)

Xe do Kim An đưa tới đã đợi sẵn ở cửa khách sạn, Tưởng Vân Chu thân sĩ mở cửa xe cho Tô Mộc. Tô Mộc vừa lên xe thì phát hiện người lái xe là Hạ Chinh.

"Hình như gần đây Hạ tiên sinh rất rảnh rổi?" Tô Mộc dựa vào hàng ghế phía sau ngồi, nhìn bộ móng tay trắng sáng của mình, đáng nhẽ ra buổi chiểu nên đi làm một bộ móng mới, tốt nhất là dùng màu ngọc trai, như vậy mới xứng với bộ trang phục này a.

Hạ Chinh bật cười, trong khoảng thời gian này anh ta gần như rất bận rộn, nhưng ông chủ ra lệnh một tiếng thì đương nhiên không dám chậm trễ, trước tiên vẫn phải thu xếp cho vị cô nãi nãi này thật tốt cái đã.