Chương 33

Đứng đợi Tô Mộc và Tưởng Vân Chu ở trước cổng Đế Hào chính là Phó chủ tịch Đường Triều cùng với Giám đốc quan hệ công chúng Khương Y Đình của tập đoàn Kim An. Đường Triều là một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi bình thường, không hói đầu cũng không phát tướng, còn Khương Y Đình thì đã từng gặp qua trước đây, chính là người phụ nữ xinh đẹp ở cửa phòng họp hướng về phía bọn họ xin lỗi.

Tô Mộc và Tưởng Vân Chu xuất hiện cùng nhau, quả thực là làm cho người ta chói mắt. Đường Triều khách khí đi tới bắt tay, chào hỏi: "Tưởng tiên sinh, Tô tiểu thư, thật là một đôi Kim đồng ngọc nữ."

Thang máy lên thẳng tầng 86. Tầng cao nhất của Đế Hào được trải một tấm thảm dài màu be, tạo cảm giác mềm mại như đang bước trên kẹo bông gòn. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần, chiếu sáng toàn bộ gian phòng.

Hôm nay, người đến không nhiều lắm, tổng cộng có chín người, ngoại trừ Tô Mộc và Tưởng Vân Chu, còn lại đều là cao tầng của Kim An. Cả lần quay chụp này có năm tổ phụ trách nhỏ, Đường Triều và Khương Y Đình, tự nhiên cũng là người trong đó.

Tô Mộc liếc mắt nhìn sang, Cố Trừng Huy không có ở đây, cô cảm thấy có chút mất mát.

Bởi vì lần trước thất lễ trước mặt Cố Trừng Huy, từ đầu đến cuối Từ San đối với Tô Mộc vẫn có chút phiền lòng, lúc này nhìn thấy Tô Mộc thì khách khí nói: "Hôm nay, Tô tiểu thư lại xinh đẹp hơn rồi."

"Tôi vẫn vậy, giám đốc Từ quá lời rồi." Tô Mộc cười nhẹ, lễ phép trả lời.

Chín người vào chỗi ngồi, Tô Mộc nhìn vị trí được chừa trống tâm tình mới khá lên một chút.

Đường Triều ngồi ở vị trí bên trái, Tưởng Vân Chu và Tô Mộc ngồi ở phía bên phải. Bên phải của Tô Mộc chính là người đàn ông hơn ba mươi tuổi phụ trách mảng du lịch của Kim An tên là Thi Dương.

Ngón tay trắng gõ nhẹ lên mặt bàn, Tô Mộc đang băn khoăn suy nghĩ không biết lát nữa Cố Trừng Huy đến, cô phải làm những gì. Lúc này, Khương Y Đình đi đến, kề bên tai Đường Triều thấp giọng thì thầm vài câu. Đường Triều gật đầu, sau đó ngẩng đầu vui vẻ nói: "Tưởng tiên sinh, Tô tiểu thư, thành thật xin lỗi, Cố tổng tạm thời còn có cuộc họp, không thể đến đây gặp hai vị được."

Anh ấy không đến sao? Tô Mộc có chút thất vọng. Thi Dương ngồi bên cạnh cô là một người rất thú vị, cũng rất nhiệt tình, một bên vừa nói chuyện, một bên vừa rót rượu, gắp thức ăn cho Tô Mộc.

Trong lúc đó, Tô Mộc đứng lên đi về phía toilet, thật ra cô không hề thích loại tiệc xã giao kiểu này, cô đến đây chỉ vì nghĩ rằng Cố Trừng Huy cũng sẽ tới đây.

"Tâm tình Tô tiểu thư xem ra không được tốt lắm nhỉ?" Khương Y Đình đang rửa tay ở bồn rửa tay.

Tô Mộc nghĩ thầm, biểu hiện của cô rõ ràng lắm sao? Cô còn chưa mở miệng, Khương Y Đình đã nói tiếp: "Tính tình của giám đốc Từ luôn là như vậy, nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, nếu có điều gì đắc tội, xin Tô tiểu thư hãy bỏ qua cho."

"Giám đốc Khương khách khí rồi." Tô Mộc cười nhạt. Quả nhiên là người của phòng quan hệ xã hội, vừa khéo léo linh hoạt như vậy, lại có sở trường thăm dò ý tứ của người khác qua nét mặt và lời nói, thái độ thì thân thiết, lời nói đúng mực. Đây là nhận xét mà Tô Mộc dành cho Khương Y Đình.

Một buổi tiệc tối, khách mời và chủ nhà đều vui vẻ. Đoàn người từ trong thang máy đi ra, chợt nghe Từ San ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Dáng người của Tô tiểu thư thật đẹp, quả nhiên là vô cùng quyến rũ nha."

"Từ San đây là đang ghen tỵ rồi." Đường Triều vui vẻ dàn xếp: "Tưởng tiên sinh, Tô tiểu thư, tôi đã gọi cho tài xế rồi, lát nữa họ sẽ đến đưa hai vị về khách sạn."

"Đường tổng, không cần phiền toái như vậy. Khách sạn của chúng tôi cách nơi này không xa." Tưởng Vân Chu khách khí từ chối: "Nghe nói phong cảnh ven sông rất đẹp, vừa vặn có thể đi dạo ngắm cảnh một chút."

"Nếu Tưởng tiên sinh có hứng thú, không bằng tôi cùng đi với các vị?" Đường Triều khách khí nói.

Tưởng Vân Chu cười nhạt lắc lắc đầu: "Không dám làm phiền Đường tổng nữa, chúng tôi tùy tiện đi một chút, Đường tổng cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Thấy Tưởng Vân Chu kiên quyết từ chối, Đường Triều cũng không miễn cưỡng nữa. Tô Mộc không để ý đến những lời khıêυ khí©h của Từ San, cũng không chú ý Đường Triều và Tưởng Vân Chu đang nói gì, ánh mắt của cô vẫn nhìn xung quanh như đang tìm kiến gì đó. Nhưng mà, vẫn không thu hoạch được gì.

Sau khi tạm biệt Đường Triều, cùng Tưởng Vân Chu đi dạo trên đại lộ Tân Giang, gió sông thổi qua, Tô Mộc mới ý thức được, buổi tiệc tối nay đã kết thúc.

"Có tâm sự à?" Giọng nói trong trẻo của Tưởng Vân Chu vang lên.

Tâm sự? Cũng không tính là tâm sự, chẳng qua có chút hơi mất mát."Học trưởng, tôi nhớ trước kia anh học chuyên ngành tiếng Pháp, tại sao sau khi tốt nghiệp anh lại làm nhϊếp ảnh gia?"

"Cô biết tôi học chuyên ngành tiếng Pháp?" Tưởng Vân Chu nhướng mi.

"Ai da, Tưởng học bá của trường Vân Đại chúng ta, cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng của ít nhiều nữ sinh đó, nếu đến cả điều này mà tôi còn không biết thì chẳng phải là kiến thức quá hạn hẹp rồi sao." Tô Mộc cố ý trêu chọc anh ta: "Các bạn học sinh thân mến, chào buổi tối, hoan nghênh đến với chương trình phát thanh Vân Đại."

Tưởng Vân Chu khi còn học ở trường, từng là trạm trưởng của trạm phát thanh Vân Đại.

"Anh không biết đâu, lúc đó, vào mỗi buổi tối khi giọng nói của anh vang lên trong sân trường sẽ khiến cho rất nhiều nữ sinh mặt đỏ tim đâp."

Tưởng Vân Chu cúi đầu, có chút mất tự nhiên, lại nghe cô gái bên cạnh nói luyên thuyên không ngừng: "Khi đó Khoa Nhân văn của chúng tôi có rất nhiều nữ sinh thích anh. Anh có biết hoa khôi Vu Thanh của khoa chúng tôi không? Lúc đó, cô ta kiêu ngạo như một cô công chúa vậy, biết bao nhiêu nam sinh xếp hàng theo đuổi mà cũng không thèm nhìn tới. Sau này, tôi nghe người ta nói, kỳ thực người cô ấy thích vẫn luôn là anh."

Tưởng Vân Chu vẫn luôn giữ im lặng, Tô Mộc quay đầu lại, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh đã ửng đỏ. Ôi chao? Đây là đang xấu hổ sao?

Thấy Tô Mộc nhìn mình, Tưởng Vân Chu chỉ thản nhiên nói: "Không có ấn tượng." Sau đó dừng lại một chút, nói: "Vậy cô thì sao?"

"Tôi?" Tô Mộc không giải thích được.

"Hồi còn đi học, cô không thích ai sao?" Lúc hỏi câu này, Tưởng Vân Chu có chút hối hận. Bởi vì thật ra, anh ta vẫn biết rõ chuyện này.

Đó là vào bữa tiệc giao thừa của trường, một sinh viên năm nhất đứng trên sân khấu hát bài "Pretty Boy"", cô nói bài hát này là dành tặng cho một người rất quan trọng. Tưởng Vân Chu lúc đầu có chút khinh thường, anh nghĩ cho dù là lên đại học, vẫn nên lấy việc học làm trọng, một sinh viên năm nhất vừa nhập học đã ở nơi này bày tỏ. Nhưng anh vẫn bị thanh âm của bài hát hấp dẫn, giọng hát của nữ sinh trong trẻo, ngọt ngào. Mỗi một chữ nói ra đều dịu dàng ôn hoà, như là người yêu đang nỉ non bên tai.

Hoàn thành xong phần biểu diễn, nữ sinh liền vội vội vàng vàng chạy ra, nói với người trong tổ của anh ta: "Học tỷ, em đi trước đây, còn không đi nữa thì sẽ không kịp mất." Khi đó, anh còn phải chủ trì buổi tiệc tối nên cũng không để ý chuyện phía sau. Đợi đến lúc chương trình kết thúc, anh ở dưới đài mới đọc lại dòng chữ: Tô Mộc, sinh viên năm nhất Khoa tiếng Trung. Sau đó, lại nghe được bạn cùng phòng nói, cô gái nhỏ đêm nay tỏ tình thành công rồi, bạn trai quả thật rất đẹp trai nha.

Thành công rồi? Vậy thì chúc phúc cho cô vậy.

"Có chứ." Giọng nữ trong trẻo cắt đứt dòng hồi tưởng của Tưởng Vân Chu. Trên mặt Tô Mộc mang theo ý cười: "Lúc lên đại học, trong lòng rất nhiều nữ sinh đều có người mình thích nha."

Tưởng Vân Chu nhìn nụ cười kia có chút chói mắt, anh nhìn dáng vẻ của cô khi nghĩ đến người mình thích: "Xem ra cô rất thích cậu ấy?"

"Đúng vậy." Tô Mộc gật đầu: "Rất thích."

"Chuẩn bị lúc nào kết hôn thế?" Tưởng Vân Chu hỏi theo bản năng, chợt lại cảm thấy hơi đường đột, cười nói: "Đến lúc đó nhất định phải nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho cô một bao lì xì thật dày."

Tô Mộc không nói gì, bầu không khí bất chợt ngưng trệ xuống. Thỉnh thoảng, có tiếng còi tàu du lịch trên sông vang lên, vào lúc Tưởng Vân Chu cho rằng Tô Mộc không dự định nói tiếp, thì giọng nói của cô lại nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Sau này, chúng tôi chia tay rồi."

Thì ra, mọi chuyện là như vậy.

Tưởng Vân Chu ý thức được đây nhất định là chuyện làm cho cô buồn, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Tô Mộc lắc đầu, cười dịu dàng: "Không sao đâu."

Không sao đâu, cô đã một lần nữa tìm được anh rồi. Quá tốt, tất cả vẫn còn kịp.

——

Lúc Tưởng Vân Chu và Tô Mộc về đến khách sạn đêm cũng đã khuya. Bởi vì lúc trước đã trả phòng, sau đó lại chuyển đến, nên Tưởng Vân Chu ở tầng 9, còn Tô Mộc thì ở tận tầng 11.

"Đinh ——" thang máy dừng lại ở tầng 11, Tô Mộc đi ra, cúi đầu tìm thẻ phòng ở trong túi xách. Đi qua một dãy hàng lang, lúc ngẩng đầu lên liền thấy dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, Cố Trừng Huy đang dựa tường, đứng ở trước cửa phòng của cô.

Chỉ mới đi được vài bước, Tô Mộc đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt xen lẫn. Tô Mộc nhíu mày, đó không phải là mùi nước hoa của Cố Trừng Huy.

Thấy cô gái đứng cách mình không xa vẫn đứng im bất động, đôi mày thanh tú cau lại, trong lòng Cố Trừng Huy liền có một ngọn lửa vô danh nỗi lên. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Vốn dĩ đã lên kế hoạch tối này sẽ ăn tối cùng với đoàn đội của cô, nhưng sau đó lại bị an bài cho một buổi xã giao khác, cảnh vật xung quanh ầm ĩ, rượu cay nồng, lại còn nồng nặc mùi son phấn, hun đến đầu óc anh đều choáng váng. Vất vả lắm mới kiếm cớ rời đi được, nhưng ở trên đường Tân Giang lại nhìn thấy cảnh một nam một nữ sóng vai nhau tản bộ. Hóa ra cô cũng sẽ cười với những người đàn ông khác như vậy, Cố Trừng Huy nghĩ đến dáng vẻ của nụ cười kia, đúng là rực rỡ đến chói mắt.

Tô Mộc đến gần, không nhanh không chậm quẹt thẻ mở cửa phòng, cô cũng không có ý tứ chào hỏi Cố Trừng Huy. Không sai, đêm nay cô thực sự vẫn luôn muốn gặp được anh, cô cố ý mua một bộ váy mới, trang điểm theo kiểu anh thích, cô muốn thật xinh đẹp mà xuất hiện trước mặt anh. Nhưng khi Cố Trừng Huy xuất hiện ở nơi này, toàn thân mang theo một mùi nước hoa lạ lẫm, Tô Mộc chỉ muốn khóa chặt cánh cửa này lại, đem người đàn ông này nhốt ở bên ngoài.

Tô Mộc còn chưa kịp đẩy cửa phòng ra, người đã bị Cố Trừng Huy đè lên tường.

Mẹ kiếp, lại là cái dáng vẻ chán ghét này của cô.

Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả bên tai cô, còn hòa lẫn rất nhiều mùi rượu khác nhau. Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu?

Tô Mộc ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: "Cố tổng đây là đi vui vẻ ở đâu thế?" Từ khi về nước gặp lại Cố Trừng Huy tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Mộc dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh.

Vừa chế giễu lại vừa chán ghét.

Tuy Cố Trừng Huy uống hơi nhiều rượu, nhưng người lại rất tỉnh táo, làm sao anh lại không nhận ra sự không vui trong lời nói của cô. Cô không vui? Vừa hay, anh cũng vậy! Tô Mộc còn chưa kịp nói tiếp, thì một đôi môi đã dịu dàng áp vào.

Trong lúc răng môi thân mật hòa cùng với mùi rượu, hơi thở nóng rực phả lên, trằn trọc trên đôi môi mỏng manh của cô. Cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh, vươn đầu lưỡi mềm mại ra, chủ động đáp lại.

Cố Trừng Huy ôm chặt eo cô, giơ tay kéo khóa váy sau lưng cô xuống, lần mò làn da trắng mịn phía sau, đôi mắt Cố Trừng Huy tối lại, không tự chủ được hôn sâu hơn.

Bỗng nhiên, mùi nước hoa kia xông vào mũi Tô Mộc. Cô là một cô gái to gan, nhưng cũng là một người kiểu cách. Cô bất ngờ cắn lên môi Cố Trừng Huy, anh bị cắn đau thả cô ra.

Một mùi máu nhàn nhạt lan ra giữa hai người họ, phá hủy bầu không khí kiều diễm vừa nãy. Trong mắt Tô Mộc vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước mỏng, đôi môi bị hôn đỏ lên càng trở nên kiều diễm. Đôi mắt trong suốt xinh đẹp trừng anh: "Cố Trừng Huy, muốn lên giường với tôi, thì anh phải tắm rửa cho sạch sẽ trước!"

Nói xong, Tô Mộc quẹt thẻ mở cửa phòng, lại "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cố Trừng Huy đứng ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình. Anh cúi đầu ngửi ngửi chiếc áo sơ mi trắng của mình, trong mùi rượu, thoang thoảng có mùi hương lạ. Đây là lý do khiến cô tức giận sao?

Tô Mộc vào phòng, vừa đi vừa cởi giày trên chân ra, ném túi xách lên ghế sô pha kế bên. Cả người nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, từ từ hồi phục lại tinh thần.

Cố Trừng Huy hôn cô. Mà cô, dưới cơn nóng giận, đem người nhốt ở ngoài cửa. Tô Mộc sờ sờ bên người, cảm thấy trống rỗng. Nếu như cô không cự tuyệt, có phải hiện tại ở chỗ này sẽ có một bộ ảnh càng thêm kí©h thí©ɧ không. Thế nhưng, từ sâu trong xương tủy, cô là một người kiểu cách. Cô đối với chuyện tình cảm phải rõ ràng trắng ra trắng, đen ra đen. Người đàn ông của cô, không thể nào cùng cô lên giường mà còn mang theo cả mùi nước hoa của người khác được.