Chương 44

Hôm nay, Tô Mộc dậy rất sớm, nói qua cùng Tưởng Vân Chu muốn tranh thủ hai giờ đồng hồ ra ngoài, đi tới phố lớn Thành Tuyên ở phía bắc Vân Thành. Thời điểm cô mới trở về nước, từng tới nơi này một lần, gia đình Hồ Lượng một nhà ba người đang ở đây.

Hồ Lượng cũng là một người bạn tốt khi còn sống của cha cô. Năm đó, hậu sự của Tô Hiệu Hằng cũng là Hồ Lượng giúp đỡ cô cùng nhau sắp xếp, sau đó cũng là Hồ Lượng đưa cô đi đến Mỹ. Trước khi trở về, Tô Mộc có liên lạc Hồ Lượng, về sau cũng đã gặp mặt một lần. Nhưng thái độ ông ấy rất lạnh nhạt, dường như không muốn cùng cô có quá nhiều tiếp xúc.

Gia đình Hồ Lượng ở trong một tiểu khu bình thường, gác cổng cũng không nghiêm ngặt, Tô Mộc gõ vang cửa phía sau, mở cửa ra chính làm một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi.

"Xin chào, tôi là Tô Mộc, xin hỏi chú Hồ có ở nhà không?" Tô Mộc suy đoán, người phụ nữ này chắc hẳn là vợ của Hồ Lượng.

Người phụ nữ rõ ràng không biết Tô Mộc, đang do dự có hay không cho Tô Mộc đi vào. Một cậu nhóc tám chín tuổi chạy nhanh ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Mộc, hai mắt sáng ngời: "Chị Tô, sao chị lại đến đây?!"

Cậu nhóc này là con của Hồ Lượng, thời điểm lần đầu tiên Tô Mộc tìm đến ông, đã từng gặp qua đứa nhỏ này. Tô Mộc cúi người sờ lên đầu của cậu, "Tiểu Duệ đã cao lớn hơn rồi."

Thấy quả thật là người quen, người phụ nữ kêu Tô Mộc ngồi xuống, bưng đến một cốc nước nóng, bà ấy nói Hồ Lượng ra ngoài mua đồ, một lát nữa sẽ quay lại.

Quả nhiên hơn mười phút sau, Hồ Lượng bước vào cửa, trên tay cầm theo sữa đậu nành và bánh rán, vừa mới cởi giày đã thấy Tô Mộc ngồi ở trên ghế sô pha, túi nilon trong tay một tiếng "Đông" rơi xuống trên mặt đất, ly nhựa rách ra một vết nứt, màu trắng vàng của sữa đậu nành vãi đầy mặt đất.

Người phụ nữ thấy thế, lải nhải oán trách, Tô Mộc đứng dậy, đi theo Hồ Lượng ra cửa.

Đi trong hành lang của tiểu khu, Hồ Lượng không nói lời nào, Tô Mộc cũng không nói gì.

Nếu như nói lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Lượng sau khi trở về nước, thái độ ông ta lạnh nhạt, có lẽ là do nhiều năm không gặp, cũng không có chuyện gì để nói, nhưng lần này, Hồ Lượng thất thố, khiến cho Tô Mộc càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Nhất định Hồ Lượng có chuyện gì đó giấu cô, mà chuyện này cũng có liên quan chặt chẽ tới cái chết của Tô Thiệu Hằng.

"Tô tiểu thư, nghe tôi khuyên một câu, nếu như mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cô cần gì cứ phải nắm lấy không buông như vậy, cha của cô biết, cũng sẽ không đồng ý." Lời lẽ của Hồ Lượng khẩn thiết, nhưng trong giọng nói rõ ràng có phần né tránh.

"Chú Hồ, chú biết điều gì, đúng hay không? Cái chết của cha con, năm đó có phải có bí mật gì hay không?" Giọng điệu của Tô Mộc có chút vội vàng.

"Tôi cái gì cũng không biết!" Giọng Hồ Lượng đột nhiên nâng lên rất lớn, chợt, người đàn ông giống như quả cầu da xì hơi, "Tô tiểu thư, coi như tôi cầu xin cô, cô đừng đến tìm tôi nữa, được không..."

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng đều là khẩn cầu.

Tô Mộc lúc này mới phát hiện, mặc dù chỉ mới năm năm qua nhưng Hồ Lượng dường như già hơn rất nhiều, thái dương đã thấy hoa râm, "Chú Hồ…"

Hồ Lượng xua tay với cô, "Không có bí mật gì hết, một khi rời khỏi nơi này, cũng đừng quay lại nữa."

Tô Mộc còn muốn nói điều gì, Hồ Lượng đã quay người đi. Nhìn bóng lưng của người đàn ông, lời nói bên miệng liền nghẹn lại trong cổ họng.

**

Ở Studio Time, Tưởng Vân Chu đã sắp xếp xong cho mọi người lộ trình tiếp theo, vì để phối hợp với phương án sắp tới của Kim An, vào cuối tuần, tất cả kế hoạch trên tay mọi người đều phải hoàn thành xong.

"Lần này, Kim An sẽ có ba đội kỹ thuật, nhãn hiệu và hậu cần đến hiện trường, bên này chúng ta toàn bộ sẽ triển khai ở đây. Căn cứ theo phương án dự bị mà Kim An cung cấp, tôi và Lão Viên sẽ phụ trách quay đáy biển, Tô Mộc và Sở Nhiên chủ yếu phụ trách quay mặt đất, Trịnh Phàm và Vũ Siêu sẽ phụ trách bảo đảm hậu kỳ biên tập hợp kỹ thuật." Tưởng Vân Chu chỉ đơn giản sắp xếp xong công việc, "Studio chúng ta từ lúc thành lập tới nay, đây là đơn hàng đặc biệt nhất, những sai lầm trước đó chúng ta sẽ không nói, nhưng công việc kế tiếp, mỗi người nhất định phải nâng tinh thần lên tới mức cao nhất, một chỗ sai cũng không được có, hiểu chưa?"

Mọi người gật đầu, duy nhất chỉ có Tô Mộc vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ.

"Tô Mộc?" Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cô, Tưởng Vân Chu mở miệng gọi cô. Quả nhiên, anh ta vừa rồi tận tình khuyên bảo nói một tràng như thế, cô đại khái một chữ cũng không nghe được.

Sở Nhiên thấy Tô Mộc vẫn đang ngồi im bất động nên huých cô một cái, lúc này Tô Mộc mới hoàn hồn, nhưng cũng không biết hiện tại Tưởng Vân Chu đang nhìn mình. Vẫn là Sở Nhiên nháy mắt ra hiệu cho cô, Tô Mộc mới nhìn về phía Tưởng Vân Chu.

"Những lời tôi vừa mới nói, cô nghe có hiểu không?" Tưởng Vân Chu rất ít khi dùng kiểu giọng điệu này nói chuyện với mọi người. Mà chỉ có lúc này, mọi người mới có thể ý thức được, anh ta mới là ông chủ ở đây.

"Hiểu được." Tô Mộc gật đầu.

Tưởng Vân Chu nhíu mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói.

Tô Mộc nói thêm: "Anh và Viên lão sư quay đáy biển, tôi và Sở Nhiên quay mặt đất, Phàm Phàm và Siêu Siêu phụ trách hậu kỳ, mỗi người nhất định phải treo tinh thần lên tới mức cao nhất, không thể xảy ra lỗi." Tô Mộc nói rất nghiêm túc, giống như bị thầy giáo chỉ đích danh đặt câu hỏi, có nề nếp, rõ ràng mà khái quát một đống lời nói trung tâm của Tưởng Vân Chu.

Trịnh Phàm không nhịn được, "Phụt" ra một tiếng cười lớn.

Tưởng Vân Chu cũng không nghĩ tới, Tô Mộc mặc dù là người đang ngẩn người, thế mà còn có thể ghi nhớ rõ ràng lời nói của mình, anh trừng mắt nhìn Trịnh Phàm một cái, "Nếu như tất cả mọi người đều đã rõ thì ai vào việc nấy thôi, mau chóng xử lý công việc trên tay để tập trung vào hạng mục của Kim An."

Mọi người tản ra hết, Tô Mộc vẫn còn ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người. Tưởng Vân Chu cũng không nhìn được nữa, "Làm sao vậy? Từ trưa tới giờ đều như người mất hồn vậy?"

Tô Mộc ngẩng đầu, nhìn Tưởng Vân Chu mấy giây, "Anh nói xem, nếu có một người rất tốt, nhưng đột nhiên lại trốn tránh anh, còn bảo anh đừng đến gặp hắn, thì có thể là vì cái gì được?"

Tưởng Vân Chu hơi ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là Tô Mộc và Cố Trừng Huy giận dỗi. Cũng không thể trách Tưởng Vân Chu hiểu sai, thực sự là do Tô Mộc hỏi không rõ ràng. Nhưng nếu như cô đã mở miệng thì Tưởng Vân Chu cũng kiên nhẫn nói với cô, "Còn có thể là vì lí do gì, hoặc là cô đã làm chuyện gì có lỗi với người ta, đối phương cực kỳ chán ghét cô, không muốn gặp cô; hoặc chính là có nỗi khổ tâm, không thể gặp cô, cũng không muốn liên lụy tới cô."

Tô Mộc dường như còn đang suy nghĩ lời nói của Tưởng Vân Chu. Tưởng Vân Chu thấy thế, vỗ vỗ bờ vai của cô, "Cũng đừng quá để tâm trong lòng, chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, làm gì vì một gốc cây mà từ bỏ toàn bộ rừng rậm đâu."

Tô Mộc cảm thấy không thể hiểu được Tưởng Vân Chu đang nói gì nhưng cũng không có truy hỏi đến cùng, cười với anh ta, "Tôi không sao, anh mau đi làm việc của anh đi."

Trên tay Tô Mộc không có công việc bên ngoà nên liền ở trong Studio xem phương án dự phòng của Kim An lần này, từ đầu đến cuối, tương đối cũng ổn, không có nơi nào quá đặc biệt, đương nhiên cũng sẽ không có lỗi. Nhưng Tô Mộc theo bản năng đã cảm thấy, cái phương án này, còn điều gì đó kém một chút.

Đợi đến lúc sắp tan việc, màn hình điện thoại Tô Mộc sáng lên.

Cố Trừng Huy: [Khi nào tan tầm?]

Nghe giọng điệu này, là đã quay về sao?

Tô Mộc: [Còn đang ở Studio, anh về Vân Thành rồi sao?]

Cố Trừng Huy: [Ừ, xế chiều hôm nay vừa tới.]

Cố Trừng Huy ít khi dùng Wechat, cũng rất ít khi gửi tin nhắn. Tô Mộc biết, thời điểm Cố Trừng Huy làm hai việc này, cơ bản đều là lúc anh rất nhàn rỗi, mà anh rất ít khi có thời gian nhàn rỗi.

Tô Mộc : [Cố Tổng xem ra rất nhàn ha.]

Vài giây sau, Cố Trừng Huy trả lời: [Đang họp.]

Ha hả

Tô Mộc đánh xuống một đoạn chữ: [Nhà tư bản quả nhiên đều giống nhau, chỉ có quan chức nhà nước mới được phép đốt lửa, không cho phép bách tính đốt đèn. Cố tổng, ngài vừa họp vừa nhắn tin, lương tâm ngài sẽ không đau nhức sao? Ông ngoại của ngài có biết không?]

Rất nhanh, điện thoại Tô Mộc lại lần nữa sáng lên.

Cố Trừng Huy: [Nếu như ông ngoại biết, đoán chừng sẽ cho anh một kì nghỉ dài.]

Tô Mộc: […]

**

Thời điểm Cố Trừng Huy đi tới văn phòng, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh lam, bên ngoài còn khoác một chiếc áo gió rộng thùng thình, cô ngồi ở bệ cửa sổ sát đất ở tầng mười lăm. Có vẻ như lần thứ hai bọn họ gặp nhau kể từ khi cô về nước, không, phải là lần thứ ba gặp mặt, cô cũng ngồi ở chỗ kia, mặc váy dài màu trắng, ôm một chậu cây trầu bà, lôi kéo nhân viên lễ tân nói chuyện phiếm, còn nói cái gì mà anh là người cuồng công việc, cũng không cho nhân viên thời gian nói chuyện yêu đương.

"Phát cái gì ngốc?" Cố Trừng Huy đến gần, Tô Mộc không có phát hiện.

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt tối đen như mực của anh, trong đôi mắt đẹp có một chút ý cười.

"Tại sao cứ thích ngồi ở đây?" Cố Trừng Huy hiển nhiên đối với thói quen này của Tô Mộc rất không đồng ý.

Tô Mộc lại mỉm cười nhìn anh, "Cái này anh không hiểu được đâu."

Ngón tay trắng nõn chỉ hướng của quầy lễ tân trước mặt, "Em ngồi ở chỗ này, lúc anh đi ra đúng lúc có thể nhìn thấy góc mặt của em, mà vị trí này--" Tô Mộc vỗ vỗ bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, "Nhìn qua chân dài nhất."

Cố Trừng Huy: ".................."

Tô Mộc cho rằng, Cố Trừng Huy sẽ đưa cô đi ăn cái gì đó như là bữa tối dưới ánh nến, mà thời điểm khi xe dừng lại, Tô Mộc mới phát hiện, là một chuỗi siêu thị ở gần bãi đỗ xe.

"Anh muốn mua thứ gì sao?" Tô Mộc một bên cúi đầu tháo dây an toàn, một bên thuận miệng hỏi.

"Ừ." Cố Trừng Huy nhẹ ừ một tiếng, "Không có việc gì, tới xem một chút."

A? Siêu thị có cái gì đẹp sao? Cố Tổng, ngài không phải là người bận rộn suốt ngày đi tới đi lui sao. Vì cái gì đang yên đang lành lại muốn đến siêu thị nhìn một chút chứ?

Cố Trừng Huy hiển nhiên biết Tô Mộc đang chửi thầm trong lòng, "Anh cũng phải ăn phải ngủ."

Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, "Có đói bụng không?"

Tô Mộc lắc đầu.

"Vậy trước tiên mua cái gì đã, lát nữa đưa em đi ăn đồ ăn ngon."

Lúc này buổi tối, đã qua thời gian cao điểm buôn bán của siêu thị. Siêu thị to như vậy, liền lộ ra có chút trống trải. Cố Trừng Huy ở khu thực phẩm tươi sống cẩn thận lựa chọn, trước tiên lấy một hộp nạm bò, dường như cảm thấy không quá thích hợp, lại bỏ ra, đổi thành một hộp sườn lợn, lúc này, lại đứng ở trước quầy đủ loại rau xanh, cau mày.

"Thế nào, anh không phân biệt được đúng không?" Tô Mộc ôm ngực, có chút đắc ý nhìn anh. "Không sao, đây là cải thìa, đây là rau chân vịt, cái này theo thứ tự là đuôi phượng, cúc đắng, cải ngồng, ra ngó xuân, cải bắp, bắp cải tím…"

Tô Mộc kiên nhẫn nói xong, giống như là đang dâng bảo vật quý hiếm, ý cười trong mắt Cố Trừng Huy càng đậm hơn. Đợi đến khi Tô Mộc giới thiệu hết một hàng đồ ăn, đang muốn tự mình khen ngợi bản thân một chút, đã thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của anh

Cố Trùng Huy nhìn lướt qua bảng hiệu phía trên mỗi loại rau xanh: "Ừ, anh cũng biết chữ."

Tô Mộc: "......."