Chương 43

Lần nữa quay trở lại Vân Thành, đã là giữa tháng mười một. Tiết trời chuyển lạnh, Tô Mộc đứng ở sân bay một bên vừa xoa xoa tay vừa hà hơi.

"Tô Mộc?" Sau lưng có người gọi cô.

Tô Mộc xoay người lại, liền thấy Viên Kiệt cách đó không xa nắm tay một bé gái tới.

"Tiểu Mộng, mau chào dì đi." Viên Kiệt dắt bé gái đi lên trước. Bé gái cột tóc đuôi ngựa cười toe toét, thiếu mất cái răng cửa, giọng nói ngọt ngào: “Chào dì ạ.”

Tô Mộc cúi người sờ sờ đầu cô bé "Xin chào, Tiểu Mộng."

Lần này Viên Kiệt thừa dịp nghỉ ngơi mang con gái đi hải đảo nghỉ phép, vừa xuống máy bay đã gặp Tô Mộc, Tô Mộc cũng không khách sáo với anh ta, cùng nhau bắt xe trở về nội thành.

Bé gái dọc đường đi líu ríu nói chuyện không ngừng, đa số đều là kiến thức thú vị trong kỳ nghỉ phép lần này. Cuối cùng, trèo lên lưng ghế đằng trước, thò đầu hỏi: “Ba ơi, ba ơi, khi nào thì chúng ta lại đi tiếp ạ?"

"Nào, Tiểu Mộng ngoan." Viên Kiệt đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của con gái, "Mau chóng ngồi xuống nào. Chờ lần sau ba rảnh, sẽ đưa con ra ngoài chơi nữa, được không nào?"

"Được ạ, được ạ." Bé gái nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trở lại, nhanh chóng bổ sung nói: “Muốn nói chuyện chắc chắn ạ."

Có lẽ là do chuyến đi mệt mỏi, bé gái lăn qua lăn lại một hồi, thì ngủ thϊếp đi ở trong xe. Lão Viên chỉnh điều hòa trong xe cao thêm một độ, có chút xin lỗi cười nói với Tô Mộc :"Tiểu nha đầu ồn ào, làm phiền đến cô rồi."

"Không có đâu, trẻ con đều như thế hết, hoạt bát một chút cũng tốt."

Lão Viên kinh ngạc, anh ta nghĩ rằng, một cô gái bằng tuổi với Tô Mộc, đối với những đứa trẻ ồn ào vui đùa có lẽ sẽ không thích lắm,"Tiểu Tô thực sự thích trẻ con sao?"

"Thích chứ." Tô Mộc theo bản năng trả lời.

Hai người thường ngày trong lúc làm việc cũng không cùng xuất hiện nhiều lắm, cũng không phải tính cách đặc biệt nói nhiều, lúc này lại trở nên yên lặng, thật có chút xấu hổ. Căn bản Tô Mộc có chuyện muốn nói, nhưng lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì. Nhưng trái lại Viên Kiệt đã mở lời trước: "Lần trước cô và Vân Chu đi tới thành phố S, sau đó anh ta lại một mình trở về đây trước, có phải là do chuyện của Kim An không được giải quyết suôn sẻ hay không?"

Tô Mộc kinh ngạc, chẳng lẽ Tưởng Vân Chu không có nói với mọi người tất cả mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch ban đầu, "Không phải đã bắt đầu các giai đoạn quay phim rồi sao?"

"Đúng vậy, cho nên tôi rất bất ngờ, lúc này Kim An lại không truy cứu, để lộ phương án thương mại, chuyện này cũng không tính là chuyện nhỏ?" Viên Kiệt ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Mộc.

Ánh mắt kia, khiến cho Tô Mộc cảm thấy rất kỳ quái.

**

Thời điểm hoàng hôn, dưới cuộc gọi liên tục đoạt mệnh của Đồng Hiểu, Tô Mộc mất tích nửa tháng rốt cục cũng không tình nguyện lộ mặt.

Tại sao không tình nguyện như vậy?

Tưởng Vân Chu biết được cô đã trở về, liền ném cho cô một đống công việc. Tô Mộc nhìn thấy một đống công việc được sắp xếp dày đặc, cô chỉ cảm thấy tương lai trong một tháng này, hoàn toàn mất đi thời gian tự do.

Đồng Hiểu vừa nhìn thấy Tô Mộc đã "Ầm" đập bàn vang lên một tiếng, "Cậu cãi nhau với Cố Trừng Huy à?"

Hỏi một một câu không đầu không đuôi như vậy, khiến Tô Mộc sửng sốt.

Đồng Hiểu chỉ vào đầu cô, "Vậy cậu cắt tóc làm gì? Không phải mỗi khi con gái thất tình đều sẽ đi cắt tóc sao?"

Tô Mộc liếc nhìn mái tóc dài còn xõa qua vai của cô, "Không sao, mình chỉ cắt ngắn thôi."

Thực ra chủ yếu là muốn thuận tiện chăm sóc An Bỉnh Du ở bệnh viện thôi.

"Vậy cậu mau thành thật đi, trong thời gian này lêu lổng ở nơi nào, điện thoại cũng không nghe, Wechat cũng không trả lời, mình còn nghĩ cậu lại bốc hơi khỏi trần gian rồi." Đồng Hiểu xụ mặt.

Từ "lại" kia, vừa nói xong khiến Tô Mộc không còn tự tin, cô ngồi bên cạnh lấy lòng Đồng Hiểu, "Hiểu Hiểu, là mình sai rồi được chưa?"

Đồng Hiểu liếc nhìn cô một cái, "cậu thẳng thắng thừa nhận, đừng hòng cho rằng mình sẽ tha thứ chuyện của cậu."

Sau khi nghe Tô Mộc nói mấy chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, hai mắt Đồng Hiểu sáng lên, cô nàng sửng sốt hút một ngụm trà sữa.

Tô Mộc xua tay trước mặt Đồng Hiểu: "Cậu nghe đến choáng váng rồi sao?"

Đồng Hiểu chụp lấy móng vuốt của Tô Mộc, cau mày, "Cho nên mới nói, cậu biến mất không thấy trong khoảng thời gian này, thực ra là trốn ở trong viện cùng với An lão gia tử, mà nguyên nhân sau lưng lại chính là giúp người đàn ông cậu yêu giải quyết nội chiến gia tộc sao?"

Tô Mộc nhíu mày, thấy đại khái là như vậy, lại cũng cảm thấy lời nói của Đồng Hiểu không chính xác, đang định mở miệng sửa lại lời của cô nàng đã thấy Đồng Hiểu lần thứ hai vỗ bàn nhảy dựng lên: "Mộc Mộc à, đây chính là kịch bản cuộc nội chiến của gia đình hào môn! Tuy rằng đề tài này không phải cực kỳ xuất sắc, nhưng thắng ở chỗ có tư liệu chân thật."

À, cô có thể mong đợi được cái gì từ người này chứ.

Tô Mộc tưởng tượng đến kịch bản cẩu huyết của An gia, sau đó lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Trừng Huy, cả người không khỏi run lên một chút.

"Mộc Mộc, cậu run rẩy cái gì vậy?" Đồng Hiểu cảm thấy hệ thống lò sưởi trong nhà hàng bật vừa đủ, không đến nổi lạnh phát run như vậy chứ.

Tô Mộc: "......................."

Đồng đại tác giả vẫn như cũ đắm chìm trong vở kịch ân oán hào môn kia, ngón tay gỗ gõ vào bàn "Mình nói ~ cậu liều mạng như vậy, Cố Trừng Huy bên này không nói gì sao? Giống như------" Cô nàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Mộc, "Tình chàng ý thϊếp, lấy thân báo đáp, thiên lôi địa hỏa đó...."

Càng nói càng kỳ cục.

Tô Mộc nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Đồng Hiểu một lát. Từ lúc cô bước vào nhà hàng này, đã cảm thấy nơi này có điểm không thích hợp, hiện tại cuối cùng cô cũng phát hiện ra!

Đồng Hiểu, hôm nay trang điểm. Tuy rằng chỉ là trang điểm nhẹ, nhưng rõ ràng là có chủ đích, chẳng hạn như kẻ mắt.

Ở tình huống nào thì người phụ nữ bắt đầu đặc biệt để ý đến vẻ bề ngoài của mình?

Dù sao, đã ở cùng ký túc xá với Đồng Hiểu bốn năm liền, cho tới bây giờ Tô Mộc chưa bao giờ thấy cô dùng đồ trang điểm, thậm chí dù là quan hệ yêu đương ngắn ngủi với Triệu Hoài, Đồng Hiểu cũng chưa từng trang điểm.

Chuyện này chắc chắn không được bình thường!

Tô Mộc ngồi thẳng lưng, bắt chước theo bộ dạng của Đồng Hiểu, đập mạnh xuống bàn: "Thành thật cho mình, cậu làm sao vậy?"

Đồng Hiểu ngẩn người.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô nàng còn chưa kịp thích nghi.

"Mình từng nghe qua, gần đến mùa đông sẽ có một loài động vật nào đó bắt đầu chăm chuốt cho bộ lông của mình để lấy lòng đồng bọn khác giới?" Tô Mộc hàm hồ bịa một câu chuyện.

Đồng Hiểu nghe thấy, trong giọng nói có chút không được tự nhiên, "Lấy lòng ai chứ?"

"Cố, Trừng, An." Tô Mộc gằn từng chữ của tên này, liền thấy Đồng Hiểu lập tức cứng đờ, sau đó giống như đuôi của một con mèo bị giẫm phải, "Meo meo" một tiếng, sắc mặt thay đổi.

Ha hả, rõ ràng cô đoán đúng rồi. Bảo sao trên người nha đầu này có mùi hương của thuốc khử trùng.

Đồng Hiểu nhìn trái nhìn phải, lại nhìn người trước mặt, vuốt hai bên tóc mai lại phía sau tai, bất giác nuốt nước miếng: "Cậu đang nói ai, mình không biết."

"A~ " Tô Mộc kéo dài giọng điệu, "Cậu không biết cũng không sao, mình quay đầu lại hỏi Cố Thừa Huy, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì với vị hôn thê của anh trai anh ấy."

Sau đó, Tô Mộc lại một lần nữa nhìn người phụ nữ ngồi ở phía đối diện đứng ngồi không yên như cô mong muốn.

Một bữa cơm ăn đến phút cuối, Đồng Hiểu vẫn còn than thở.

Cô nàng kéo tay áo của Tô Mộc, "Mộc Mộc, cậu mau giúp mình đi."

Tô Mộc nhướng mày.

“Trái tim già nua của mình đã hơn 20 năm không động đậy, lần đầu tiên nó thực sự động lòng.” Đồng Hiểu ôm ngực, "Cậu phải giúp mình nằm vùng đi."

"Nếu cậu muốn gần quan được ban lộc*, như vậy, mình khuyên cậu, sớm quên đi."

*gần gũi người có thế lực nên được lợi trước

"Tại sao?" Đồng Hiểu khó hiểu.

"Cố Trừng Huy đã năm năm không bước vào cửa Cố gia một bước, cậu còn có thể trông cậy vào anh ấy cung cấp cho cậu tin tức hữu dụng gì chứ?"

"Cũng đúng." Đồng Hiểu còn thật sự gật đầu, "Mộc Mộc, cậu quả nhiên là hồng nhan họa thủy*."

*Câu này xuất phát từ Tư trị thông giám, khi hai chị em Triệu Phi Yến (một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa) và Triệu Chiêu Nghi vào cung - ý chỉ người đẹp làm hại nước.

Tô Mộc: "....................."

**

Trước khi chính thức bắt đầu công việc quay chụp, Tô Mộc gọi cho Chu Thiếu Thần một cuộc điện thoại.

Chu Thiếu Thần nhấc máy, ở chỗ anh ta có chút ồn. Người đàn ông đi ra khỏi sảnh tiệc, bước tới hành lang yên tĩnh, mở miệng lên nói đùa, "Tô tiểu thư, thực sự là hồng nhan họa thủy a."

Tô Mộc ngừng lại, trong đêm nay, đây là người thứ hai đã nói với cô như vậy. Tô Mộc híp mắt: "Chu tiên sinh có gì muốn nói, cứ nói rõ ràng đi."

"A, có người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn." Đêm nay tâm tình của Chu Thiếu Thần rõ ràng là không tồi nên cũng không có giọng điệu lạnh lùng khi mới gặp, lần nữa tiếp tục quanh co với Tô Mộc.

Nhưng Tô Mộc ở bên này, rõ ràng không có hứng thú như vậy. "Nếu Chu tiên sinh đang muốn nói đến chuyện của Kim An, thì thật xin lỗi, tôi sẽ cúp máy trước, chờ đến khi nào Chu tiên sinh muốn cùng tôi nói chuyện chính sự, thì hãy liên lạc lại với tôi."

Sau đó, Tô Mộc liền thẳng thừng cúp điện thoại.

Nghe được tiếng điện thoại "Tút tút", Chu Thiếu Thần kinh ngạc, cô thật sự cúp điện thoại của hắn?!

Tuy rằng đã cúp điện thoại, nhưng lời nói của Chu Thiếu Thần rốt cục vẫn ảnh hưởng đến Tô Mộc. Cô không rõ Cố Trừng Huy xử lý chuyện ở Kim An như nào, dùng thủ đoạn quá khích gì, nhưng xem ý tứ này, hình như có chuyện liên quan tới cô.

Cô đang cân nhắc thì nhận được điện thoại của Chu Thiếu Thần, "Chu tiên sinh, tỉnh rượu rồi?"

"Tỉnh, chuẩn bị nói chuyện chính sự với cô." Nếu là nói chuyện chính sự, thần sắc Chu Thiếu Thần cũng thay đổi, "Cha của cô năm đó có một người bạn rất thân thiết, họ Diêm."

Tô Mộc nhíu mày, thời điểm Tô Thiệu Hằng gặp chuyện không may, Tô Mộc vẫn một mực đến Vân Thành học, đối với những bạn bè bên ngoài của ông ấy, thực ra cô cũng không rõ. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, có chút không chắc chắn hỏi lại: "Diêm Siêu?"

"Hiện tại gọi là Diêm Minh Khoan, ông chủ của Tân Duyệt Năng Nguyên." Chu Thiếu Thần chắc chắn nói, "Ngày trước Trương Nhiên đi công tác ở thành phố S, có gặp qua người này."

"Như này là có ý gì?" Giọng điệu của Tô Mộc có chút vội vàng.

Chu Thiếu Thần cũng rất bình tĩnh, "Có ý gì sao? Có lẽ, đáp án chính là ở chỗ Tô tiểu thư đây."

Đối với Diêm Siêu người này, Tô Mộc thực ra cũng không nhiều ấn tượng.

Suốt một buổi tối, cô nằm ở trên giường suy nghĩ thật lâu, mới mơ màng nhớ rõ, Tô Thiệu Hằng từng đề cập qua với cô, thời điểm lúc cô mới trở về nước, đã cùng một người bạn mở một công ty, đối tác kinh doanh đó chính là Diêm Siêu.

Có lẽ, là có một người có thể giúp cô giải thích đáp án hoang mang này.