Chương 49

Ngày thứ năm ở Trường Mai đảo, trời mưa nhẹ rải rác. Tô Mộc ngồi một mình trên bờ cát, khoanh chân cúi đầu chỉnh máy ảnh thì nghe thấy sau lưng có người gọi tên cô. Tô Mộc quay đầu lại, thấy Trịnh Phàm vội vàng chạy tới. "Xảy ra chuyện, em mau đi khuyên nhủ, lão Viên và tổng giám đốc Khương của Kim An đang cãi nhau."

Khương Y Đình?

Khi Tô Mộc đi đến nơi, cô liền thấy Khương Ý Đình vẻ mặt tội nghiệp, hai mắt đỏ hoe nhìn Viên Kiệt: "Viên lão sư, anh thật sự hiểu lầm tôi. Tôi không có động đến đồ vật gì trên bàn cả, tôi chỉ cảm thấy mấy hôm nay mọi người quay chụp thật vất vả nên muốn thêm chút đồ ăn nhẹ động viên mọi người thôi."

Viên Kiệt đang thu nhập đồ vật trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, không có lộ một chút ý thương hương tiếc ngọc nào.

Lão Viên là người cứng nhắc, đồ vật của mình không cho bất kỳ người khác động vào. Hiển nhiên, Khương Y Đình đã vi phạm điều cấm kỵ của hắn.

Tô Mộc nhướng mày liếc nhìn Trịnh Phàm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Cảnh cãi nhau đâu, chỉ có thế này?

Trịnh Phàm gãi đầu ngượng ngùng, hắn cũng không biết thế nào mà mới chốc lát ngọn lửa chiến tranh đã lắng xuống, chẳng phải vừa rồi đều đỏ mặt tía tai sao.

Cuộc vui kết thúc, mọi người đều tan hết. Tưởng Vân Chu đứng một bên, cất giọng không quá lớn cũng không quá nhỏ: "Tô Mộc, em lại đây một chút."

Theo lời Tưởng Vân Chu, từ ngày hôm qua tâm tình của lão Viên đã không tốt, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, Tưởng Vân Chu muốn Tô Mộc thế chỗ của lão Viên hai ngày, để anh ta điều chỉnh trạng thái.

Dù sao, cũng có những người bị áp lực âm ỉ sau khi làm việc dưới áp suất không khí bất thường trong một thời gian dài.

"Tôi cũng không giỏi việc này lắm." Tô Mộc dừng một chút, "Hơn nữa Viên lão sư có đồng ý hay không..."

Tưởng Vân Chu cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Tô Mộc, gật đầu: "Về phần lão Viên em yên tâm, tôi sẽ nói chuyện."

Theo lịch trình trước đó, bắt đầu từ ngày thứ năm, sẽ quay chụp dãy san hô ba ngày. Tô Mộc đã mặc xong bộ đồ lặn, đang điều chỉnh máy móc, Tưởng Vân Chu đang dặn cô những điều cần chú ý: "Ở dưới nước không cần thấu kính, bởi vì cái này có ảnh hưởng rất lớn, phải quay chụp ở khoảng cách gần. Em phải tự nhắc chính mình luôn "điều chỉnh, điều chỉnh", nhiệt độ màu sắc dưới nước không phải tiêu chuẩn, có thể dễ dàng tăng lên 20.000 lần, phải tùy thời điều chỉnh để chuẩn bị cho bất kỳ lúc nào bầy cá xuất hiện."

Tưởng Vân Chu còn đang lải nhải, Tô Mộc lại nhịn không được cười cười, "Tưởng Vân Chu, tôi thấy anh ngày càng giống mẹ già. Tuy rằng tôi chụp dưới nước không giỏi, nhưng vẫn biết mỗi mét dưới nước, màu sắc sẽ thay đổi; khi gặp các loại hải lưu, màu sắc sẽ thay đổi." Tô Mộc lắc máy quay trong tay, "Tôi cần điều chỉnh độ cân bằng mỗi lần chụp đúng không?"

Nghe được Tô Mộc trêu ghẹo, Tưởng Vân Chu lập tức im lặng.

Tô Mộc đã từng lặn trước đó, nhưng khi thực sự ở dưới nước, cô vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Vô số loài san hô tô điểm cho vùng biển này thành một cung điện dưới nước, nguy nga rực rỡ, lại muôn hình muôn vẻ, giống như một đóa sen to đang lặng lẽ nở rộ, lại được chùm lại ngọn lửa đang chiếu sáng xung quanh... Một con cá nhỏ bạo dạn bơi tới, hôn lên máy quay trong tay cô...

Bởi vì không quen thuộc việc quay chụp dưới nước lắm nên hôm nay cô kết thúc công việc từ sớm. Cô ngồi trên bờ cát xem những gì quay được dưới nước hôm nay, vẫn còn đắm chìm trong những khung cảnh khiến cô kinh ngạc.

Khi Cố Trừng Huy bước tới, liền nghe thấy cô như một đứa trẻ, chỉ biết trầm trồ khen ngợi không ngừng: "Thật là đẹp."

"Thích đến vậy sao?" Cố Trừng Huy ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn máy ảnh trong tay cô, ‘’Em chưa từng xuống nước bao giờ sao?"

"Tất nhiên là có, nhưng sau đó Trần Chu lại cấm em xuống nước." Tô Mộc vẫn chăm chú nhìn vào màn hình thốt ra một câu, khi nhận ra lời mình vừa nói, cô chỉ nhìn Cố Trừng Huy sững sờ.

Vẻ mặt của người đàn ông không rõ, thậm chí cảm nhận rõ có một sự cứng nhắc trong không khí.

Một lúc lâu sau, Cố Trừng Huy cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng điệu anh thản nhiên nói, "Có muốn ra biển xem không?"

"Bây giờ?" Tô Mộc không ngờ rằng Cố Trừng Huy sẽ có loại ý tưởng này vào lúc này. Ngay lập tức, cô cong môi, cười thật tươi gật đầu, "Được."

__

Hoàng hôn dưới mặt biển ánh lên ánh sáng dịu nhẹ. Lúc này, không có thuyền đánh cá nào ra khơi, Cố Trừng Huy lái xe đưa Tô Mộc đến trung tâm phục vụ du khách ở phía đông hòn đảo, hai chiếc tàu du lịch đang được thả neo tại bến.

"Đợi ở trên xe." Cố Trừng Huy mở cửa xuống xe, đi tới phòng trực của trung tâm phục vụ

Tô Mộc không biết anh đã nói cái gì với nhân viên ở đó, chỉ trong chốc lát đã thấy có người từ phòng trực đi ra, hướng chỗ du thuyền đi đến.

Cố Trừng Huy đi đến, gỡ cửa kính xe chỗ Tô Mộc. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt đầy háo hức của cô lộ ra.

"Ở trên xe đợi một lát hay là chúng ta cùng đi dạo xem một chút?" Cố Trừng Huy nghiêng người hỏi cô.

"Tất nhiên phải đi dạo" Tô Mộc cởi bỏ dây an toàn bước xuống xe, "Sao anh thuyết phục được bọn họ vậy? Tàu du lịch sẽ không ra khơi lúc này."

Cố Trừng Huy đút tay vào túi quần, gió biển thổi bay một góc áo sơ mi "Anh nói với họ rằng, cô gái trong thôn chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển. Cô ấy muốn ra biển một lần để sáng sớm mai sẽ phải trở về thôn."

Tô Mộc: "..."

Lúc Tô Mộc đến gần cabin, nhân viên công tác đang điều chỉnh, thấy cô bước vào, vị đại thúc cầm lái tàu vẻ ngoài hơn 50 tuổi nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Cô bé, đừng đi Anh quốc nữa. Có một người bạn trai tốt như vậy sao lại còn chạy lung tung làm gì?"

?

Tô Mộc quay đầu nhìn Cố Trừng Huy đứng bên cạnh, cô biết cô gái trong thôn là nói dối. Cô vươn tay chọc chọc vào ngực anh, "Thành thật giải thích, vừa rồi anh nói gì với người ta?"

Cố Trừng Huy cúi đầu sờ sờ mũi, giọng điệu tủi thân nói: "Nói hôm nay không ra được biển sẽ không lấy được vợ."

Tô Mộc: "..."

Chạng vạng mặt biển êm đềm sóng lặng, bầu không khí im lặng lộ ra một cỗ thâm trầm. Tô Mộc đứng trên boong tàu, mặc cho gió biển nhẹ nhàng lướt qua gò má, "Cố Trừng Huy, kỳ thật trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ được đúng không?"

Anh không nói gì, chỉ nhìn biển và bầu trời phía xa xa.

"Em nhớ rõ anh đã từng nói, lúc còn nhỏ anh đã muốn trở thành hải quân, làm bạn cùng sao trời biển rộng." Tô Mộc nắm tay phải của anh, "Cố Trừng Huy, em xin lỗi."

Cố Trừng Huy nắm lấy tay cô, vén tóc mai của cô ra sau tai, dịu dàng nói, "Em không cần phải nói xin lỗi, em chưa bao giờ có lỗi gì với anh hết."

"Nơi này...còn đau không?" Tô Mộc nhẹ nhàng nắm lất tay phải của anh.

"Triều Dương đã nói cho em biết?" Có lẽ chuyện này anh nên sớm đoán. Trong mắt Cố Trừng Huy đều là ý cười , "Tô Mộc, em có trở lại, tất cả vết thương của anh rất nhanh đều sẽ lành."

__

Hôm nay là ngày cuối cùng quay chụp cảnh san hô dưới nước.

Mặt nước buổi sáng không tốt lắm, vì cân nhắc đến vấn đề an toàn nên không có quay chụp trong nước. Tô Mộc nhàn rỗi, liền tính đi tìm Quan Lỗi học hỏi.

Ngay khi vừa bước tới cửa phòng thí nghiệm thì thấy được Cố Trừng Huy qua tấm kính cửa trong suốt. Anh mặc áo khoác dài trắng, đang nghe Quan Lỗi phân tích số liệu mới. Nhìn thấy Tô Mộc đứng ngoài cửa, anh vẫy tay với cô.

Tô Mộc đổi quần áo bước vào, phát hiện thấy hai người đang so sánh số liệu.

"Phía tây Đại Tây Dương là khu vực ấm lên đầu tiên trên thế giới, hơn một nửa số rạn san hô ở khu vực này đã bị tẩy trắng 7 đợt kể từ năm 1980. Mà trung bình mỗi rạn san hô ở tây Thái Bình Dương bị tẩy trắng là 10 đợt." Quan Lỗi chỉ vào số liệu trên màn hình, "Mà hiện tại, trung bình cứ 6 năm lại có một đợt tẩy trắng quy mô lớn, tốc độ này vượt xa tốc độ khôi phục của hệ sinh thái."

"Có biện pháp khắc phục không?"

Quan Lỗi đẩy kính, "Thông qua việc vận dụng các phương phục hồi rạn san của TNC, bao gồm việc lắp đặt các cơ sở tương ứng, xây dựng ngân hàng gen san hô, để đảm bảo sự đa dạng của san hô và tìm ra các loài san hô thích nghi với sự thay đổi môi trường để khôi phục hơn 1 triệu loài san hô trong khu vực biển đã quy hoạch." Quan Lỗi dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: "Hiện nay, đã bắt đầu nuôi dưỡng 50.000 cá thể san hô mẹ."

Cố Trừng Huy đăm chiêu gật đầu.

Tô Mộc cảm thấy những thuật ngữ chuyên môn này đại khái vẫn có thể hiểu được, dù sao thì san hô bị tẩy trắng đã muốn trở thành hiện tượng toàn cầu. Nhưng nghe tiến sĩ Quan nói, tình trạng tẩy trắng này có vẻ thực nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc đầu óc linh động, cảm thấy chuyện vừa rồi làm phiền cô đột nhiên sáng tỏ.

(*Hiện tượng san hô tẩy trắng: Một sự làm trắng các loài san hô xảy ra khi các loài tảo sống bên trong các mô san hô bị bật ra ngoài – là một dấu hiệu của sự căng thẳng bị gây ra do biến đổi nhanh của môi trường chẳng hạn như sự biến động nhiệt độ bề mặt nước biển.)

Tô Mộc cảm thấy phương án này quá tuân thủ quy luật, ai cũng biết vẻ đẹp của hải dương, nếu chỉ là phim quảng cáo du lịch, thì có lẽ vẻ đẹp của đáy đại dương là đủ. Nhưng Tô Mộc biết, phiến hải vực xanh thẳm này là giấc mộng bao năm của người đàn ông bên cạnh cô.

Cô không muốn qua loa cho xong.

"Em muốn quay san hô bị tẩy trắng?"

Tô Mộc vừa thốt ra suy nghĩ của mình, cả Cố Trừng Huy và Quan Lỗi đều có chút giật mình.

"Không phải chụp tất cả bị tẩy trắng đâu." Tô Mộc xem xét rồi bật máy ảnh lên, lấy ra một bộ ảnh: "Đây là bức ảnh hôm qua em đã chụp, rất đẹp đúng không?" Tô Mộc rất nhanh liền lấy ra bức ảnh sắc thái cực kỳ sáng lạn, "Ngày đầu tiên chính em tự đi xuống chụp, em đã rất bất ngờ. Nhưng, anh vừa nói, vấn đề san hô bị tẩy trắng đang cực kỳ nghiêm trọng, vậy chúng ta cũng nên truyền tải thông điệp này cho tất cả mọi người, đây là triết lý luôn tuân thủ trong lĩnh vực du lịch biển, phải không?"

"Nhưng như vậy nội dung phim sẽ thành tuyên truyền bảo vệ môi trường hoặc là thành phim giáo dục khoa học mất?" Quan Lỗi thấy ý tưởng này của Tô Mộc rất tốt, nhưng có vẻ hơi không đúng lắm.

"Sẽ không đâu. Bộ phim ngắn này kéo dài 40 phút, chúng ta có thể dùng 38 phút đầu tiên để quảng bá du lịch, cố gắng thể hiện vẻ đẹp tiềm ẩn dưới đáy đại dương, chỉ ở cuối phim, hãy để lại nửa phút cho san hô bị tẩy trắng." Tô Mộc trong đầu dường như đã muốn phát một lần phim ngắn này. "Điều tôi muốn chính là sự chấn động mà sự tương phản mạnh này mang đến, tên phim ngắn này sẽ gọi là 25°C sắc thái."

Tô Mộc nhìn hai người lặng im trước mặt, nuốt nước miếng nói: "Không biết các anh nghĩ như thế nào..."

So với lời nói hùng hồn lúc trước, giọng nói của câu này ngày càng nhỏ.

"Buổi tối đến phòng 106 mở cuộc họp." Giọng của Cố Trừng Huy vang lên, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt của anh đầy vẻ tán thưởng.

Điều này có nghĩa anh cũng cảm thấy không tồi?

Khi công việc tiến hành được 1/3 thì ông chủ bất ngờ nói sẽ điều chỉnh lại kế hoạch, là cảm giác như thế nào?

Theo Hứa mạt nói: Thật là đậu má.

Làm chủ mưu, Tô Mộc chỉ có thể xấu hổ quay đầu đi

Tuy nhiên, may mắn cũng không có nhiều sửa chữa, tất cả các công việc đều đang đẩy mạnh tiến triển. Nhưng vào ngày cuối Tô Mộc giúp đỡ lão Viên, vẫn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Khi cô ở độ sâu 15 mét dưới đáy biển, thì bộ điều tiết khí xảy ra vấn đề. Cô nhanh chóng di chuyển về phía trước, liếc nhìn đồng hồ đo áp suất, kích hoạt nguồn khí dự phòng.

Vì đảm bảo an toàn cho nhân viên dưới nước, mỗi người khi xuống nước sẽ đeo một thiết bị theo dõi đặc biệt để truyền tin tức cho trên mặt đất. Vì thế, khi sự bất thường của Tô Mộc truyền đến, máy trên boong tự động phát ra âm thanh báo động, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Sau đó, liền nghe được một tiếng "Bùm", một thân ảnh nhảy xuống biển.

"Cố tổng!" Từ San tái mặt vì sợ hãi.

Kể từ lúc rời đi quân ngũ, đây là lần đầu tiên Cố Trừng Huy trở lại biển rộng.

Nhiều năm trong hải quân, có thể làm cho anh được ra phán đoán có lợi nhất trong môi trường quen thuộc này. Mặc dù vậy, anh vẫn đang sợ hãi hơn bao giờ hết, cho dù cô không một lời bỏ đi từ năm năm trước, anh cũng không sợ hãi như vậy.

May mắn thay, anh liền thấy được Tô Mộc đang trôi ngược dòng.

Cố Trừng Huy nhanh chóng bơi đến cạnh cô, mang cô về bơi về phía trước.

Hai người nhảy ra khỏi biển, tiếp xúc đến không khí trong nháy mắt, mới phát hiện bất quá ngắn ngủn vài phút lại có cảm giác như tìm được đường sống.

Nhân viên y tế trên bờ đã túc trực sẵn sàng, Tô Mộc được Cố Trừng Huy đưa lên, liền được đưa lên xe cứu thương. Bất chấp sự phản đối của nhân viên y tế, Cố Trừng Huy cũng cùng lên xe.

Ba giờ sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, liền nhìn thấy người đàn ông đã thay một bộ quần áo khác đang dựa vào tường rủ đầu xuống.

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, "Cố tiên sinh, xin hãy yên tâm, Tô tiểu thư đã được cấp cứu kịp thời, cũng không có tổn hại gì cho cơ thể. Cô ấy hiện tại đang ngủ, anh có thể vào xem."

Cố Trừng Huy gật đầu nói: "Cảm ơn."

Anh đẩy cửa ra, mặc dù bác sĩ đã nói Tô Mộc đã ngủ say, nhưng trong tiềm thức anh luôn sợ mình sẽ đánh thức Tô Mộc nên mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng.

Cho tới bây giờ, Tô Mộc thật sự nằm ở đây, bác sĩ nói mọi chuyện đều ổn, trái tim của Cố Trừng Huy cuối cùng cũng buông xuống.

Anh nhẹ nhàng cầm tay Tô Mộc, nghĩ lại mấy giờ trước còn ở trong biển mà càng thêm sợ.

Anh mất đi rồi có lại, lại sợ có được lại mất đi.