Chương 48

Đảo Trường Mai cách xa hàng nghìn dặm được tắm mình trong làn gió biển nhẹ nhàng ở vùng biển phía nam.

Làn gió biển có vị mặn thổi tới, quyện với hương vị của quả mơ thoang thoảng trong không khí. Xa xa có đàn hải âu bay ngang trời. Tô Mộc đột nhiên nhớ đến bức tranh mà Cố Trừng Huy treo trên tường trong văn phòng.

Hôm nay là ngày thứ năm cô đến đảo Trường Mai, mọi việc đều đang diễn ra như kế hoạch. Nếu có bất cứ điều gì ngoài kế hoạch thì chính là Tô Mộc đã gặp lại Hứa Mạt trên đảo. Hơn nữa, Tô Mộc cảm thấy được Hứa Mạt chỉ cần lột sạch cái túi da “bạch cốt tinh” kia thì thật sự sẽ rất hợp khẩu vị của cô.

Tại sao lại có tiến triển nhanh như vậy? Cái này thì phải nói đến chuyện cách đây ba ngày trước, khi cả đoàn vừa đến đảo Trường Mai, cũng chính là ngày quay chụp đầu tiên của bọn họ.

----------------------

Khi đó, Tô Mộc cầm máy quay bước vào trạm nghiên cứu thì đυ.ng phải Khương Y Đình đang đi về phía mình. Lúc trước khi còn ở Kim An, Tô Mộc cùng với cô ấy cũng coi như là quen biết, Khương Y Đình còn vài lần giải vậy giúp cô. Tuy nhiên, Tô Mộc vẫn cảm thấy không thể nào thân thiết với cô ấy được.

Khương Y Đình thấy Tô Mộc đi vào, nhiệt tình chào hỏi, "Tô tiểu thư, hôm nay cô đến tìm tiến sĩ Quan sao?"

Quan Lỗi là một trong những người phụ trách chính của trạm nghiên cứu, cũng là người đi đầu trong dự án phục hồi vùng biển san hô này.

Tô Mộc gật đầu, "Lần này quay trên mặt đất không có nhiều nội dung. Tôi muốn cùng bác sĩ Quan kiểm tra tình hình ở trạm nghiên cứu."

Khương Y Đình đưa Tô Mộc đến bên ngoài phòng thí nghiệm, qua lớp kính trong suốt từ trần đến sàn, cô nhìn thấy hai người khoác blouse trắng. Người đàn ông trông chừng ba mươi tuổi mang theo kính, ngũ quan đoan chính, mà người phụ nữ bên cạnh...Hứa Mạt vẫn như cũ đi đôi giày cao gót mười phân, hơi nghiêng người nhìn biểu đồ số liệu trên máy tính.

“Hứa phó tổng?” Tô Mộc vẫn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Hứa Mạt ở đây. Lúc trước cô đã xem danh sách thành viên đi cùng, cũng không có cô ấy.

“Tô tiểu thư quen với Hứa tổng sao?” Khương Y Đình quay lại nhìn cô, bất giác nói: "Hứa tổng vẫn luôn phụ trách mảng giải trí của Kim An, lần này là do Cố tổng cử đến tạm thời."

Chỉ một câu nói nhưng người nói vô tình, người nghe lại có tâm. Không chỉ giải thích thân phận của Hứa Mạt, mà còn cho biết lý do tại sao cô ấy đến. Tô Mộc liếc nhìn Khương Y Đình, cô cảm thấy rằng giám đốc quan hệ công chúng thực sự là người làm chủ được “nghệ thuật ngôn ngữ” một cách tài tình.

Có lẽ nhận ra có người đứng bên ngoài, Quan Lỗi đẩy kính, đóng màn hình máy tính, đưa Hứa Mạt ra khỏi phòng thí nghiệm.

Biến cố xảy ra cũng chính là từ lúc này.

Hứa Mạt nhìn thấy Khương Y Đình đứng ở bên ngoài phòng thí nghiệm thì dẫm mạnh giày cao gót bước tới. Tô Mộc và tiến sĩ Quan còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Mạt đã tát thẳng vào mặt Khương Y Đình một cái.

Tô Mộc và Quan Lỗi chết lặng tại chỗ.

Trên má trái trắng nõn của Khương Y Đình in hằn năm ngón tay ngay lập tức, cô ấy nhìn Hứa Mạt đầy hoài nghi, đôi mắt đẹp rưng rưng: "Hứa tổng..."

“Đừng làm trò trước mặt tôi. Tống Triển thích bộ dáng đó của cô nhưng tôi thì không!” Hứa Mạt nghiêng người về phía trước, nheo lại đôi mắt đẹp, “Khương Y Đình, tôi cảnh cáo cô lần cuối.” Hứa Mạt không có ý tốt đương nhiên lời nói ra cũng không hay ho gì. “Đυ.ng tới tôi thì có thể nhưng nếu cô đυ.ng đến người đàn ông của tôi thì tôi sẽ khiến cô xương cốt cũng không còn."

Sau khi bỏ lại những lời này, Hứa Mạt ngẩng đầu, kiêu ngạo bước ra ngoài. Tô Mộc và tiến sĩ Quan đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Khương Y Đình cảm thấy trên mặt có chút không thoải mái, chỉ nở ra một nụ cười gượng gạo, "Xin lỗi, để cho hai vị chê cười rồi."

Sự việc này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tô Mộc không phải là người thích ngồi lê đôi mách chuyện riêng tư của người khác, cô đã dành cả ngày ở trạm nghiên cứu và hỏi ý kiến

tiến sĩ Quan về nhiều vấn đề chuyên môn, khi cô ra khỏi trạm nghiên cứu thì trời đã về chiều. Mặt trời và hoàng hôn đỏ rực nửa bầu trời, nước biển đều phải chiếu một ánh sáng mỹ lệ.

Trên đường đến khu nghỉ ngơi, Tô Mộc một lần nữa gặp Hứa Mạt. Cô ấy đi đối diện với Tô Mộc, trên tay cầm theo giày cao gót, cúi đầu đi về phía trước, vừa đi nghịch ngợm dẫm lên cát. Khi nhìn thấy Tô Mộc, Hứa Mạt nhếch miệng cười, "Ồ, đây không phải là vợ của cháu trai tôi sao."

Vẻ mặt không chút đứng đắn.

“Dì nhỏ hôm nay thật là uy phong.” Tô Mộc chớp chớp đôi mắt đẹp, đối phó với người không đứng đắn chỉ có thể càng tỏ ra không đứng đắn.

Quả nhiên, Hứa Mạt thay đổi sắc mặt, cảnh giác nhìn Tô Mộc, "Ý của cô là?"

“Không có ý tứ gì.” Tô Mộc ôm máy quay phim giống như một hậu bối ngoan ngoãn, “Chẳng phải cô vẫn luôn muốn nghe tôi gọi một tiếng “dì nhỏ” sao. Nhìn hôm nay tâm trạng cô không tốt nên tôi chỉ muốn làm cho cô vui vẻ một chút."

Hứa Mạt giật giật khóe môi, đắc ý giễu cợt, "Hai nhà Cố, An đều là gia tộc lớn, bộ dạng cô không nghiêm túc như vậy chị của tôi sẽ không thích đâu."

“Vậy hôm nay Hứa tổng làm bộ dáng gà mẹ bảo vệ con, không biết Tống... Tống cái gì nhỉ?” Tô Mộc nhìn trời, giả vờ nghĩ, “Ồ, bố của Tống Trạm có biết không? "

Hứa Mạt híp mắt, "Cô biết Tống Trạm?"

Tô Mộc nhanh chóng lắc đầu, "Tôi không biết, một ngón tay tôi cũng không biết. Nhưng..." Cô cố ý kéo dài giọng điệu, "Tiến sĩ Quan hình như rất hiểu anh ấy."

Hứa Mạt xụ mặt: "Quan Lỗi thật lắm lời."

Lúc này, Tiến sĩ Quan, người đang ở trong phòng thí nghiệm xử lý dữ liệu, đột ngột hắt hơi. Anh đẩy kính, chẳng nhẽ bên ngoài đã lạnh hơn, cần mặc thêm quần áo?

Hai người sánh bước bên nhau trên bãi biển, Hứa Mạt đã cởi giày cao gót nên thấp hơn Tô Mộc một chút. Cô cảm giác được lúc nãy so với Tô Mộc mình có chút thất thố liền nóng lòng tìm về chút tôn nghiêm: "Tiểu Tô, cô cùng cháu trai lớn của tôi thế nào?"

Tô Mộc nhướng mày, "Cháu trai lớn của cô không phải là anh trai Trừng Huy sao?"

Hứa Mạt: "......"

“Tiểu Tô Mộc, tôi phát hiện cô thật ra không đáng yêu chút nào.” Hứa Mạt nói, “Cháu trai lớn của tôi… Cố Trừng Huy làm sao lại thích cô chứ?"

“Vậy thì cô phải hỏi Cố Trừng Huy, làm sao tôi biết được?” Tô Mộc dừng lại, nháy mắt với cô, “Dì à, dì đáng yêu như vậy, Tống lão sư nhất định sẽ thích.”

"Tiểu Tô Mộc!"

"Dì nhỏ gọi tôi?"

"Gọi dì nhỏ lần nữa xem?!"

"Vậy dì lớn?"

"......"

Hứa Mạt sinh ra cảm giác vô lực giống như lúc đối phó với Tống Trạm, chỉ như muối bỏ bể. Nhưng ngoài ý muốn, cũng coi như có thêm một cô em gái.

Quay lại khu nghỉ ngơi, Tô Mộc cùng đoàn đội nói qua về tiến độ công việc hôm nay. Ngày đầu tiên làm việc chính thức của Tô Mộc trên đảo Trường Mai kết thúc bằng sự dạy dỗ của Quan Lôi và cuộc cãi nhau với Hứa Mạt.

Tô Mộc vừa đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, cô liền nhận được tin nhắn từ Hứa Mạt, một bức ảnh - ảnh chụp của một người đàn ông đang yên lặng nhìn xuống tập tài liệu trên tay, khuôn mặt anh vô cùng tuấn tú, áo sơ mi trắng trên người không một nếp nhăn.

Hứa Mạt: [Phúc lợi đêm khuya từ dì nhỏ, vị khách này thấy bữa ăn khuya có ngon không?]

Tô Mộc đã quá quen với sự không đứng đắn của Hứa Mạt: [Ở đâu? Tôi có thể nhìn thấy nhưng không ăn được, đánh giá xấu!]

Hứa Mạt: [Phòng 106 tầng một, tòa nhà thứ ba.]

Việc quay phim của Kim An lần này chủ yếu tập trung vào phía Tây đảo Trường Mai, ở đây có một trạm nghiên cứu cùng với năm tòa nhà để giải quyết nhu cầu ăn ở, đi lại của những người đến làm việc tại đây.

Từ tòa nhà đầu tiên đến tòa nhà thứ ba chỉ mất mười phút đi bộ. Khi Tô Mộc đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy phòng họp đèn đuốc sáng trưng.

Cô không đến gần, chỉ ngồi trên băng ghế bên ngoài tòa nhà, cúi đầu nghịch điện thoại. Cô đăng nhập weibo đã lâu không đυ.ng đến, một đống fans đều đang kêu gào tiều tỷ tỷ đi đâu mất rồi. Vào ngày đầu tiên An Bỉnh Du nhập viện, Tô Mộc đã tạm khóa weibo, cô nói: Trong nhà có việc, không biết khi nào mới có thể quay trở lại.

Lúc đăng nhập vào, tất cả đều là @ mong Tô Mộc rep lại, một đám fans đang gào khóc đòi phúc lợi.

Tô Mộc ngẫu hứng chụp bãi biển dưới bầu trời sao về đêm, kèm thêm dòng chữ: Tôi đang ở đây, chờ tôi trở lại.

Sau đó, khu vực bình luận bị oanh tạc.

——Fuck, nữ thần cập nhật weibo rồi! [Quá vui]

—— Đây là đâu? Nữ thần có thể tìm được sao Bắc Đẩu không?

—— Nữ thần, người không phục vụ đồ ăn mà lại thay bằng đồ uống? [Câu hỏi]

—— Cạn bát nước biển này! [Husky]

——Cạn bát nước biển này! [Husky] [Husky]

——Cạn bát nước biển này! [Husky] [Husky] [Husky]

—— Biển rộng lớn a, một bát nước; tình yêu a, miệng đối miệng...

…...

Tô Mộc một bên đọc bình luận, một bên cười ngây ngô. Bất ngờ, một giọng nam lạnh lùng vang lên trên đầu cô: "Em đang cười gì vậy?"

Tô Mộc bị giọng nói có chút đột ngột làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn người nọ, "Cố Trừng Huy, anh là mèo sao? Bước đi không tiếng động như vậy."

“Anh là rồng, Ô Mễ mới là mèo.” Người đàn ông nghiêm túc trả lời.

Tô Mộc: "......"

“Sao em không vào?” Cố Trừng Huy ngồi xuống bên cạnh nhận lấy điện thoại từ tay cô.

“Anh đang làm việc, em vào ở trong đó làm cái gì?” Tô Mộc lười biếng dựa vào trên băng ghế.

Cố Trừng Huy giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô bằng điện thoại, Tô Mộc đau đến phát run, "Anh làm gì vậy?"

“Em có thể gửi một món ăn khuya, một ly cà phê hoặc có thể giả vờ vào trong rồi nói về công việc.” Cố Trừng Huy từng bước từng bước hướng dẫn ai đó.

Nghe thấy từ "ăn khuya", Tô Mộc cảm thấy trên mặt nóng bừng, theo bản năng nhích ra một chút, ý đồ kéo dài khoảng cách với Cố Trừng Huy, lẩm bẩm nói: "Sau đó thì sao? Còn không phải là phát ngốc ngồi ở đó..." Lúc này, trong đầu Tô Mộc đột nhiên vang lên một tiếng chuông cảnh báo, cô đứng dậy nhìn xung quanh, thực lo lắng đột nhiên có một đám ngưởi ở góc nào đó đột nhiên xông ra.

Mối quan hệ của cô với Cố Trừng Huy vẫn chưa được công khai. Ít nhất vào lúc này, Tô Mộc không muốn làm lớn chuyện.

“Đều đi hết rồi.” Cố Trừng Huy liếc mắt liền thấu suy nghĩ của cô, “Chỉ còn mình em ngồi ngốc ở đây thôi."

Khi Tô Mộc đến, cô chỉ mặc một chiếc quần đùi và áo phông rộng, tóc vẫn còn chưa khô. Lúc này, mái tóc xõa xuống vai, nước da trắng nõn được nhuộm ửng hồng, cô nhìn chằm chằm vào Cố Trừng Huy: "Vậy còn anh sao chưa rời đi?"

"Anh tới để ăn khuya."

Vừa dứt lời, Cố Trừng Huy đã cúi người hôn lên môi cô, Tô Mộc kêu lên một tiếng, lời nói tiếp theo lại bị chặn lại, màn hình điện thoại sáng lên, là Hứa Mạt gửi tin nhắn: [Quý khách, vui lòng dùng bữa từ từ.]