Chương 52

Một tuần sau, việc quay chụp ở đảo Trường Mai cơ bản đã kết thúc. Dựa theo đề nghị của Tô Mộc trước đó, còn cần phải chụp một ít hình ảnh tẩy trắng san hô. Ở phương diện này, hiện nay chọn cảnh ở đảo Trường Mai cũng rất hạn chế.

"Tôi đề nghị chọn cảnh ở nơi này." Tiến sĩ Quan chỉ vào bản đồ phía trên màn hình: Đại Bảo Tiều. "Từ nam chí bắc với Đông Bắc Australia vùng duyên hải của Đại Bảo Tiều là cụm đá san hô lớn nhất thế giới, toàn bộ dài hơn 2300 km. Quan Lỗi đẩy kính mắt, "Trước mắt, biến đổi khí hậu khiến cho nhiệt độ của hải dương tăng lên đã được cho rằng là mối đe dọa lớn nhất Đại Bảo Tiều gặp phải.”

"Đây quả thực là một địa điểm thích hợp để chọn cảnh." Tô Mộc nhíu mày, "Nhưng là dùng cho mục đích quay phim thương mại ở nước ngoài, thủ tục sẽ gặp trở ngại gì không?"

"Việc này thì yên tâm, giao cho Từ San đi xử lý." Cố Trừng Huy cân nhắc sơ bộ một chút, "Cứ quyết định như vậy đi."

Trên thực tế, mãi cho đến khi việc quyết định đến Đại Bảo Tiều để thực hiện các cảnh quay, về đề nghị này của Tô Mộc cũng chỉ có cô, Cố Trừng Huy và tiến sĩ Quan ba người biết được.

Đương nhiên, sắp xếp việc như này, hiển nhiên trong đó cũng phải có ý nghĩa.

Thời điểm Hạ Chinh chạy tới phòng thí nghiệm, Cố Trừng Huy và Tô Mộc vừa mới đi ra.

Lần trước bởi vì sự kiện tặng quần áo, Hạ Chinh bị Cố Trừng Huy ném đi Châu Phi điều tra hạng mục. Tô Mộc vẫn cảm thấy, trong chuyện này có chút muốn xin lỗi Hạ Chinh, cho nên bỗng nhiên gặp phải trợ lý Hạ, Tô Mộc có phần xấu hổ chỉ lễ phép gật đầu.

Hạ Chinh tới tìm Cố Trừng Huy, đã tìm được người tiết lộ phương án của TIME.

Tô Mộc hơi kinh ngạc, thì đã nghe được Cố Trừng Huy phun ra mấy chữ: "Khương Y Đình?"

Hạ Chinh gật đầu.

Mới ngày hôm qua, Mông Phong lại có thể lần thứ hai vượt lên trước lộ ra quảng cáo hoa đợt hai. Tuy rằng nội dung là quay tại hiện trường, nhưng gần như áp dụng phương pháp chế tác hậu kỳ giống của Kim An lần này, chuyện này có thể nói là cực kỳ ý vị sâu xa.

"Thời gian lưu chuyển" Là ý tưởng hậu kỳ do Studio TIME đặc biệt thực hịện trước cho cảnh quay lần này, trong đó sẽ truyền bá một số đoạn phim ngắn đảo ngược, thông qua đảo ngược để miêu tả sinh vật biển linh động và xinh đẹp.

Hai lần đều xung đột nhau, thì tuyệt đối không phải trùng hợp.

Số người họp mỗi đêm ở 106 Tam Đông chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nội dung tất nhiên chính là từ trên người những người này tiết lộ ra bên ngoài. Phạm vi đã nhỏ lại còn nhỏ hơn.

**

Mà tới lúc bị phát hiện, Khương Y Đình cũng cảm thấy có chút khó có thể tin được, cô ta rõ ràng đã rất cẩn thận. Cô ta nhìn người phụ nữ trước mặt, lúc này thực sự rất kinh ngạc không ngờ người xuất hiện ở nơi này lại là Tô Mộc.

"Tổng thanh tra Khương nhất định rất kinh ngạc, là vì tôi trở về sao?" Tô Mộc tùy ý kéo ra một cái ghế, ngồi đối diện Khương Y Đình, "Cô lấy trộm phương án của tôi chuyển tay bán cho Mông Phong, chẳng lẽ không nên cho tôi một lời giải thích hợp lý sao?"

Kỳ thật Tô Mộc là một người tương đối thuận theo. Nhưng chuyện liên quan tới Cố Trừng Huy, lại có vẻ đặc biệt tính toán chi li. Trong phương án của nàng tiên cá, có bao nhiêu tâm huyết của cô đương nhiên không cần phải nói, nơi đó còn gửi gắm giấc mộng chưa hoàn thành của Cố Trừng Huy, Tô Mộc sao có thể dễ dàng tha thứ cho người bên ngoài tùy ý khinh nhờn.

"Tổng thanh tra Khương nhất định rất kỳ quái, vì sao cô đã cẩn thận như vậy rồi, vẫn để lộ ra dấu vết. Cô thậm chí tận lực ở trước mặt mọi người diễn trò, khiến tôi dùng ánh mắt hoài nghi tập trung ở trên người Lão Viên, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc." Tô Mộc dừng một chút, "Không biết tổng thanh tra Khương đã từng nghe qua một câu này chưa, vật cực tắc phản*, sinh mệnh gọi là chuyển động tuần hoàn."

*ý nói một sự việc khi đi đến điểm cực độ thì sẽ có thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, từ xấu lại chuyển thành tốt.

Khương Y Đình không nói gì, Tô Mộc ngược lại nhẹ a một tiếng, "Tôi quên mất, Khương tiểu thư từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, đối với những danh ngôn, lời răn dạy này của tổ tiên chúng ta chắc chắn không quá quen thuộc. Như vậy, đơn giản mà nói chính là--------- lần này cô chơi tạp."

Sau khi tiết lộ phương án TIME, nói chuyện liên quan tới "Nội ứng" cũng đã có kết luận. Chỉ là lúc đó, có quá nhiều người xử lý phương án, bên trong Kim An lại không ổn, rất khó nói là nhóm người đối với việc này thông thạo mưu tính. Mãi tới tận khi nội đấu Kim An lắng xuống, cả Studio đến đảo Trường Mai mới bắt đầu kế hoạch làm thế nào để dụ rắn ra khỏi hang.

Mà "Thời gian lưu chuyển" chính là lời dẫn kia.

Phương án dự phòng điều chỉnh kỳ thực chính là bổ sung màn ảnh tẩy trắng san hô, cái này gọi là phương pháp thăng cấp của hậu kỳ chế tác, chẳng qua cái này chỉ là ngụy trang mà thôi. Lúc ấy Cố Trừng Huy nói với Tô Mộc, biện pháp này nhất định có thể khiến cho người trốn trong Studio lộ ra dấu vết, Tô Mộc còn có chút phản đối."

"Anh dựa vào cái gì mà khẳng định bây giờ người này nhất định đang ở trên đảo Trường Mai, cho dù anh có ở đảo Trường Mai, làm sao có thể một lần nữa mạo hiểm làm lại chuyện tương tự chứ?" Tô Mộc cảm thấy rằng, nếu là cô, cô nhất định sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần đi mạo cùng với hiểm.

Cố Trừng Huy lúc đấy trả lời cô như thế nào sao?

Người đàn ông cười khinh miệt nói: "Lòng tham không đáy."

Mông Phong tại đây phía trên đã nếm qua một lần ngon ngọt, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới lần tiếp theo. Chỉ cần Mông Phong còn có ý niệm trong đầu, người kia sẽ nhất định còn có thể bị ép buộc.

Tô Mộc đem một cái túi giấy kraf để trên bàn, bến trong là đồ vật Hạ Chinh mang đến, toàn bộ đều là chứng cứ Khương Y Đình và Mông Phong giao thiệp, "Trách thì trách cô quá nóng lòng, chẳng những mưu tài, còn muốn phạm tội gϊếŧ người."

Trên thực tế, Khương Y Đình lần này rất cẩn thận, tất cả liên hệ giữa cô ta và Mông Phong dường như đều không có để lại vết tích, ngoại trừ cô ta bí quá hoá liều, đối với dụng cụ lặn của cô động tay động chân, mới khiến cho Kim An nhanh như vậy đã khóa chặt mục tiêu.

Nhưng Tô Mộc không rõ, Khương Y Đình tại sao muốn hại cô?

Rõ ràng chính mình đã bị phát hiện nhưng Khương Y Đình ngược lại có chút thản nhiên, "Hiếm khi tôi lại có thể làm cho Cố tổng suy nghĩ lo lắng như thế này, thật không lãng phí vô ích mấy ngày nay tôi lo lắng hết lòng."

Lời này của Khương Y Đình, khiến cho Tô Mộc có chút há hốc mồm.

"Làm sao? Không rõ?" Khương Y Đình trào phúng mà cười cười, "Cô và người phụ nữ như Hứa Mạt, làm sao có thể hiểu được. Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, từ bỏ bao nhiêu thứ, mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Kết quả thì sao, Tống Trạm, Cố Trừng Huy, một đám người bọn họ đều bỏ qua sự tồn tại của tôi, tôi chỗ nào thua kém cô? Chỗ nào thua kém với loại phụ nữ Hứa Mạt kia?!"

Lời cuối cùng, Khương Y Đình đều có chút mắc chứng cuồng loạn.

Tô Mộc cho rằng, Khương Y Đình sau lưng bán đứng Kim An, có thể còn có tin tức không thể cho ai biết, nhưng kết quả chẳng qua là một người phụ nữ với một người đàn ông, à, phải là với mấy người đàn ông mong mà không được. Tô Mộc lập tức không có hứng thú, cảm thấy đợi ở chỗ này, cũng là đang lãng phí thời gian.

Cô vừa định đứng dậy, người phụ nữ ở đối diện lại nở nụ cười khanh khách, tiếng cười kia, không hiểu làm sao khiến cho người khác người nổi đầy da gà, "Làm sao rồi? Bị tôi nói trúng sao? Ngồi không yên? Tô Mộc, cô nghĩ là cô che giấu rất tốt sao, cô đừng quên, cha cô tự sát vì sợ tội, mẹ cô bây giờ còn đang ngồi xổm ở trong nhà lao, cô có tư cách gì đứng bên cạnh Cố Trừng Huy? Thiếu gia của hai nha Cố An, có biết bao nhiêu người nâng trong lòng bàn tay, sự xuất hiện của cô, căn bản là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của anh ấy!"

Tô Mộc một câu cũng nghe không nổi nữa, cô bỗng dưng đứng dậy, đẩy ghế ra. Ngay tại thời điểm Khương Y Đình nghĩ cô sẽ chạy trối chết, Tô Mộc lại thẳng tắp đứng ở trước mặt cô ta, gằn từng chữ: "Đời tôi, lớn nhất chính là kiêu ngạo, chính là có thể trở thành con gái của Tô Thiệu Hằng và Phương Thanh. Làm chuyện chính xác nhất, chính là trở về nơi này, một lần nữa đứng bên cạnh Cố Trừng Huy."

Nói xong, Tô Mộc cũng không quay đầu lại rời đi.

Khương Y Đình ánh mắt vô hồn ngồi tại trên ghế, vì cái gì? Vì cái gì cho dù có nhiều thứ không chịu nổi như vậy, Tô Mộc dạng này người, còn có thể kiêu ngạo như vậy…

Lúc Tô Mộc giận đùng đùng từ bên trong đi ra, vừa vặn đυ.ng phải Hứa Mạt chậm rãi đi đến.

"Chà chà, ai mà chọc cô vợ trẻ của cháu ngoại tôi đây?" Hứa Mạt hai tay đặt ở trước ngực, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Mộc, "Làm sao thế, có phải đột nhiên có một loại cảm giác căm thù kẻ định giống như tôi không?"

Tô Mộc tức giận hừ nhẹ một tiếng, Khương Y Đình chén này cẩu huyết quá dày đặc, cô thực sự không làm được. Lúc này gặp phải Hứa Mạt, đột nhiên cảm thấy nghẹn ở trong lòng một hơi, có chỗ phát tiết, chợt một tay dựng trên cổ Hứa Mạt: "Đi, dì nhỏ, tôi mang dì đi ung dung vui sướиɠ ha."

**

Từ đảo Trường Mai ngồi mất khoảng nửa tiếng đi phà, liền có thể đến thị trấn Tường Vân kế bên gần nhất. Mặt trời chiều ngả về tây, hợp với một thị trấn nhỏ ở góc Đông Nam ở trong bóng đêm đều trở nên kỳ quái.

Tô Mộc cùng Hứa Mạt kề vai sát cánh đi vào một quán bar. Lúc này quán bar không có nhiều người, ông chủ gặp được hai người phụ nữ xinh đẹp vội vàng nhiệt tình chào đón, "Hai vị mỹ nữ, muốn uống chút gì không?"

Tô Mộc giương mắt nhìn mấy chai đa dạng màu sắc ở trên quầy bar, "Có Louis mười ba không?"

Ông chủ há hốc mồm. Tất cả gia sản của hắn trong cái tiệm này cộng lại, e rằng đều không thắng nổi một chai Louis mười ba.

"Phát thần kinh cái gì." Hứa Mạt gõ gõ đầu của cô, lại tính tình tốt nói cho ông chủ: "Hai chén hồng phấn giai nhân."

Đúng vậy, đây mới là loại rượu được ưa thích nhất của thị trấn chúng tôi.

“Chậc chậc chậc, dì nhỏ, nhìn không ra đó, thì ra cô lại là người trong nghề." Tô Mộc nhướng mày, "Trước kia thường tới chỗ như thế này sao?"

Hứa Mạt xùy một tiếng, không thèm nói chuyện.

Tô Mộc dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng cô ta, "Ài, nói chuyện của cô và Tống Trạm một chút thôi?"

Nhắc tới Tống Trạm, Hứa Mạt trong nháy mắt xù lông, "Tôi nói Tô Mộc, trước kia làm sao không có phát hiện, cô bát quái như vậy chứ? !"

Tô Mộc vuốt tóc, không thèm để ý chút nào nói: "Cô mới quen biết tôi mấy ngày?"

"Mẹ nó." Hứa Mạt nghẹn lời, chỉ có thể mắng nhỏ một tiếng.

Ông chủ bưng lên rượu cốc-tai đã được điều chỉnh, màu sắc trong suốt trắng mịn, nhưng thật ra rất nhiều người thích. Tô Mộc nhàn nhạt nếm thử một ngụm, có chút hơi ngọt.

Hứa Mạt ngược lại quả nhiên là bộ dạng cưỡi xe nhẹ đi đường quen, móng tay màu đỏ rượu gõ vào thành cốc, "Chà, mùi vị của loại rượu này tệ thật." Cô ấy tự dưng ực một ngụm, khẽ nháy mắt một cái, "Muốn biết chuyện của tôi với Tống Trạm sao? Vậy cô nói trước đi, cô có kế hoạch gì tiếp theo với cháu ngoại nhỏ của tôi?"

Tô Mộc và Cố Trừng Huy trước đó đã thương lượng qua chuyện này, sau khi quay về Vân Thành, phải đi nước Mỹ gặp Niệm Niệm, nhưng nhớ tới sự tồn tại của Cố Trừng Huy từ trước đến nay rất nhiều người cũng không biết, Tô Mộc cũng chỉ đành nói dối: "Không có tính toán gì hết, ai cũng bận rộn thôi." TYT & Ngư

"Cũng không có ý định gặp mặt cha mẹ sao? Hai người trước đây, cũng đã rất nhiều năm đúng không?" Hứa Mạt dùng ngón tay trỏ chọc chọc mi tâm của Tô Mộc, "Cô phải nắm chặt vào, giá trị thị trường cháu ngoại nhỏ của tôi rất tốt."

Cuối cùng sau một chầu rượu, Tô Mộc mặt không đỏ tim không đập, Hứa Mạt thì đã say thành một bãi bùn nhão, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Tống Trạm, con mẹ nó anh chính là một thằng đểu!"

Thời điểm rốt cục Cố Trừng Huy cũng gọi được cho Tô Mộc, người cũng đã ngồi trên ca nô. Phà đi đến thị trấn Tường Vân đã đóng cửa, anh chỉ có thể thuê một con thuyền ca nô tư nhân tại đây.

Trong điện thoại bối cảnh ồn ào, giọng điệu của người phụ nữ tựa hồ có chút buồn bực: "Dì nhỏ, bọn họ đều là thằng đểu...."