Chương 53

Lúc Cố Trừng Huy dựa theo địa chỉ của Tô Mộc chạy tới, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.

Bên ngoài quán bar, hai người phụ nữ kề vai sát cánh dựa vào chân tường, mỗi người trong tay đều cầm một chia rượu, đang lúc anh tới tôi đi, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng, trong miệng còn lẩm bẩm. Mà xung quanh, người vây quanh một vòng xem náo nhiệt.

"Cô nói, Tống Trạm anh ta có phải là tên đểu không?"

Tô Mộc gật đầu: "Đúng, Tống Trạm là tên đểu! Cố Trừng Huy cũng là tên đểu!" Cô ngửa cổ uống một ngụm rượu, đếm trên đầu ngón tay từ một tới năm, một bên thì đọc tên: "Lâm Thiên Di, Lý Hi Nguyệt, Lê Duy Duy, Khương Y Đình.......Hoa nhài nhỏ, cô nói xem, tôi có cần phải trở về không? Tôi không trở về.......Chẳng phải sẽ thuận tiện cho bọn gái điếm* này!"

*tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ”: là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với “gái điếm”. Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.

"Chính là như vậy!" Hứa Mạt ăn không nói có mà gật đầu, "Tuyệt đối không thể thuận lợi cho bọn gái điếm này được!"

............

Càng nói càng kỳ cục.

Hạ Chinh đứng ở một bên nghe được mà da đầu tê dại.

Ông chủ của quán bar thấy người tới, xem chừng là bạn bè của hai cô gái này, vẻ mặt đau khổ: "Ngài có thể nghĩ biện pháp chứ, mau chóng tiễn hai bà cô này đi, tôi vốn chỉ là làm ăn nhỏ, còn muốn mở tiệm kiếm tiền nuôi gia đình mà, tiền bo của đêm nay tôi cũng không cần, được không?"

Cố Trừng Huy đến gần, quỳ xuống ngồi xổm trước mặt Tô Mộc, người phụ nữ mắt say lờ đờ mông lung nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, "A, hoa nhài nhỏ, cô xem~" Tô Mộc kéo kéo Hứa Mạt, "Đàn ông ở thị trấn trên này bộ dạng thật đúng là không tệ."

Hứa Mặt mắt nhìn câu được câu không, "Tạm được, so với cháu trai ngoại nhỏ của tôi còn kém xa..."

Tô Mộc nghiêng đầu, "Thật có chút giống với cháu trai ngoại nhỏ của cô..." Nói xong, cô dùng tay vỗ vỗ mặt của Cố Trừng Huy, "Anh đẹp trai, anh tên gì vậy?"

Cho dù là tính tình Cố Trừng Huy tốt, lúc này nhìn Tô Mộc giống như sâu rượu, kiên nhẫn cũng đã sắp bị tiêu hao rồi, dứt khoát nắm lấy tay của người phụ nữ, một phen đem người khiêng trên vai, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Chinh một cái, "Đem Hứa Tổng nâng dậy."

Thị trấn Tường Vân xem như là một cảnh điểm có chút danh tiếng, trên thị trấn có đặc biệt nhiều khách sạn. Cố Trừng Huy liền chọn một nhà gần đó, mới vừa đi vào, ông chủ khách sạn đã bị dọa mắt choáng váng.

Hơn nửa đêm như vậy rồi, hai cô gái uống rượu say bị lôi kéo mở cửa phòng như thế này, ông chủ trong lòng bồn chồn, suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không. Đang muốn tìm vợ của mình thương lượng một chút, cô gái có vóc dáng cao gầy đột nhiên che miệng. Sau đó ——

Oẹ một tiếng, nôn lên toàn thân người đàn ông.

Cố Trừng Huy nhíu mày, áp khí quanh thân thấp lại càng thấp hơn, "Ba căn phòng."

Ba căn phòng?

Ông chủ nhìn thấy trước có bốn người, ba căn phòng, vậy ai với ai cùng một phòng?

Cố Trừng Huy hiện tại một câu nói thừa thãi cũng không muốn nói, chỉ dặn dò ông chủ, "Tôi trả cho ông gấp đôi tiền thuê phòng, giúp tôi tìm một nữ nhân viên phục vụ đáng tin, chăm sóc người phụ nữ đằng sau một chút."

Hứa Mạt còn đang hùng hùng hổ hổ, mười câu trong lời nói, có chín câu là đang ân cần thăm hỏi ba đời nhà Tống Trạm.

Ông chủ cảm thấy người đàn ông này không giống người xấu, cắn răng một cái, gật gật đầu, "Được, tôi nhờ vợ tôi đến giúp đỡ."

Cố Trừng Huy kéo Tô Mộc vào phòng, trở tay khóa cửa phòng lại, trực tiếp đem người nhét vào trên giường, bắt đầu cúi đầu cởi nút áo sơ mi.

Người phụ nữ nằm trên giường vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, chắc là đã nôn ra rồi, người hơi tỉnh táo một chút.

Tô Mộc dùng tay chống đỡ cơ thể dậy, lại nhìn thấy một l*иg ngực cường tráng, ánh mắt ướt sũng khẽ nâng, rốt cục nhận ra rõ người tới: "Cố Trừng Huy?"

Cố Trừng Huy nhìn người phụ nữ trước mặt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, con ngươi trong suốt lộ ra ánh nước, đôi môi đỏ mọng bị rượu thấm đẫm càng thêm thắt lại.

Người phụ nữ này mới là đồ đểu!

Anh thuận tay quơ lấy chăn trên giường, đắp lên trên đầu Tô Mộc, che khuất đi khuôn mặt khiến anh hô hấp rối loạn.

Tô Mộc không thuận theo, hai cánh tay vung loạn lên, kéo chăn Ba Lạp xuống, cả người dường như cũng hưng phấn: "Cố Trừng Huy, anh cuối cùng cũng chịu cởi cho em nhìn!"

Hiệu quả cách âm của khách sạn rất kém, Cố Trừng Huy bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, ngay sau đó, một thân thể ấm áp liền áp tới: "Tô Mộc, đừng nghịch ngợm."

"Ừm ~" Tô Mộc lẩm bẩm nói tỏ vẻ kháng nghị, "Cho em ôm một cái, ôm một tí thôi."

Hương thơm của Nephrite ở trong ngực, Cố Trừng Huy nhẫn nhịn thực sự rất vất vả, mà Tô tiểu thư thực sự chỉ ôm một cái, đơn thuần muốn ôm ôm.

Chờ đến khi Cố Trừng Huy phát hiện người phụ nữ ở trong ngực không hề ầm ĩ, Tô Mộc đã hô hấp đều đặn, nặng nề ngủ thϊếp đi.

Đây coi là chuyện gì vậy?

Chính cô châm lửa lên, cứ như vậy không quan tâm?

"Đừng......khốn nạn......." Trong lúc ngủ mơ người phụ nữ còn đang nói mớ, Cố Trừng Huy không khỏi yên lặng, anh rốt cục đã làm nhiều chuyện khốn nạn với cô như thế nào mới khiến cho cô để trong lòng như vậy chứ.

Đem Tô Mộc nhét vào chăn tốt, dày vò hơn nửa buổi tối, Cố Trừng Huy rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng tắm, có lửa không thể phát, cần phải tưới tắt không phải sao?

**

Thị trấn Tường Vân bắt đầu sáng sớm bằng tiếng chuông của Cổ Lâu. Mỗi sáng lúc bảy giờ, Cổ Lâu của nơi này đúng giờ sẽ đánh bảy hồi chuông, tiếng chuông hùng hồn của Cổ Lâu truyền tới mọi ngóc ngách của thị trấn nhỏ, một ngày mới cứ bắt đầu như vậy.

Thời điểm khi tiếng chuông thứ sáu vang lên, người trong chăn cong người, ở lần thứ bảy, người trong chăn cuối cùng cũng thò đầu ra. Cô nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, nhất thời có chút không bình tĩnh nổi. Cô nhìn bốn phía xung quanh, hoàn cảnh lạ lẫm, tựa hồ như là ở khách sạn; Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc đầy đủ, chắc là cũng không có xảy ra chuyện gì không tốt.

Trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở thời điểm cùng Hứa Mạt kề vai sát cánh đi vào bên trong quán bar, sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sờ qua điện thoại đặt ở trên đầu giường, có năm cuộc gọi nhỡ. Ba cái của Tưởng Vân Chu, một cái của Đồng Hiểu, một cái của Chu Thiểu Thần.

Con mẹ nó Cố Trừng Huy, lại có thể một chút cũng không lo lắng cho cô!

Tô Mộc trước tiên gọi lại cho Chu Thiểu Thần, hắn tìm cô hẳn là chỉ có một việc, kết quả điện thoại vừa mới kết nối đã bị treo; Lại gọi cho Đồng Hiểu, tắt máy. . . . . . Thời điểm Tưởng Vân Chu nhận điện thoại, Tô Mộc còn theo bản năng lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, xác nhận mình không có nghe nhầm, mới mở miệng nói chuyện: "Ông chủ Tưởng, có gì phân phó?"

Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói khàn của mình khiến Tô Mộc đều ngẩn người.

Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Vân Chu dường như rõ ràng biết cô đang ở thị trần Tường Vân. Chỉ nói tối hôm qua thương lượng chi tiết của hậu kỳ, nhưng vẫn không tìm được cô.

Tô Mộc có chút thấy có lỗi, cô đây là đầu tiên ở giữa giờ làm việc lười biếng, kết quả đã bị ông chủ bắt làm ví dụ điển hình.

"Không có việc gì, cô nhớ về sớm một chút, đem công việc còn thiếu bổ sung thêm là được." Tưởng Vân Chu đang chuẩn bị tắt điện thoại, lại nói: "Cố tổng ở cùng với cô, cô nói lại với anh ta một tiếng, buổi chiều ông chủ của ca nô phải rời bến, để anh ta kịp thời trả cho người ta."

Đầu bên kia điện thoại có người gọi tên Tưởng Vân Chu, anh ta vội vàng cúp điện thoại. Mãi cho đến khi bên trong điện thoại truyền đến âm thanh "Tút tút", Tô Mộc còn không kịp tiêu hóa lời nói vừa rồi Tưởng Vân Chu mới nói.

Cố Trừng Huy, cùng một chỗ, ca nô, còn trở về........Ý nghĩa của cô khi hiểu mỗi một từ này, tổ hợp cùng một chỗ vẫn không hiểu cho lắm. Tô Mộc suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hình thành một ý nghĩ không được tốt lắm. Cô vội vã rời giường, rửa mặt qua loa một chút rồi vội vàng đi xuống lầu. ——TYT & Ngư

Ông chủ của khách sang đang ở một bên ăn điểm tâm một bên xem tin tức sáng sớm, nhìn thấy Tô Mộc đi xuống, đánh giá cô từ trên xuống dưới, chỉ biết ông ta nhất định là người biết chuyện.

“Ông chủ, cô gái hôm qua đi cùng tôi đâu rồi?” Tô Mạt không quên hôm qua cô đã ở cùng với Hứa Mạt.

"À, cô gái kia, hôm nay trời con chưa sáng đã đi cùng một người đàn ông." Ông chủ nhớ tới lúc ấy ông ta mắt ngái ngủ mông lung ngồi thẳng dậy từ quầy lễ tân, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, khí chất kia, khiến ông ta không khỏi run lên một chút.

"Trời còn chưa sáng đã đi ra cùng một người đàn ông sao?" Tô Mộc cảm thấy có chút không thể tin được.

Ông chủ ngơ ngác gật đầu, "Đi rồi."

""Là ai ngài biết không?"

Ông chủ lắc đầu, "Nhưng nhìn không giống người xấu." Nói xong, muốn nói tiếp rồi lại thôi, "Cô gái, buổi tối hôm qua cô khỏe không?"

Tô Mộc nhíu mày, "Rất tốt ạ." Ngoại trừ buổi sáng hôm nay cảm thấy có chút đau đầu, bên ngoài cuống họng đau rát, giống như cũng không có cảm thấy chỗ đó không thoải mái.

Ông chủ yên tâm gật gật đầu, "Đừng trách tôi lắm miệng, cô gái nhỏ các cô về sau đi ra ngoài bên ngoài, hơn nữa không cần uống rượu nhiều như vậy, vạn nhất bị người bắt nạt, chiếm tiện nghi cũng không biết."

Tô Mộc có chút 囧. Trên thực tế cô cũng không muốn say rượu, chính là cùng Hứa Mạt ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người sinh lại hận gặp nhau tình nghĩa tới quá muộn, sẽ không uống nhiều chén như vậy.

Ông chủ cuối cùng cũng uống xong một ngụm cháo hoa, "À, tối hôm qua tôi thiếu chút nữa đã báo cảnh sát, nhưng nhìn người đàn ông đi cùng cô trông không giống kẻ xấu."

Tô Mộc vui vẻ, "Đại ca, ngài là người tốt, cho nên nhìn tất cả mọi người không giống người xấu."

"Này, khẳng định không phải người xấu, nếu lúc ấy cô không nôn lên người người ta một phát, người ta ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút nào." Ông chủ nói xong câu đó, mang cái chén rỗng đi về phía sau bếp, lưu lại Tô Mộc một người hóa đá tại nguyên chỗ, trong đầu chỉ ong ong nghĩ đến một câu —— Cô nôn lên nôn lên người người ta một phát.

Tô Mộc biết, cô xong rồi.

Điện thoại vào lúc này phối hợp nhớ tới, Tô Mộc nhìn xem điện thoại thông báo hiện lên bên trên ba chữ, chỉ cảm thấy tê cả da đầu. Cô chậm rãi nhận điện thoại, "Alo" một tiếng.

Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tỉnh rồi?"

Tô Mộc khẽ ừ một tiếng, lại không nói tiếp.

Cố Trừng Huy biết người phụ nữ này lúc này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, "Buổi tối hôm qua mọi chuyện đã nhớ lại chưa?"

Nhớ lại sao?

Đương nhiên không có!

Nhưng có lẽ bảy bảy tám tám vẫn có thể rõ ràng.

"Không nhớ được sao?" Cố Trừng Huy hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng em ngược lại rất có tâm."

Tô Mộc không biết nên nói cái gì, cô cũng không có quên lần trước sau khi trải qua say rượu. Cố Trừng Huy đã từng đã cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám ở bên ngoài uống đến say không còn biết gì trở về, anh nhất định khiến cô cố gắng ghi nhớ thật lâu.

Quả nhiên, điện thoại kia giọng nam trầm thấp lại vang lên: "Trong công ty tạm thời có việc, anh trở về Vân Thành trước, việc quay phim tiếp theo ở đảo Trường Mai do Tưởng Vân Chu phụ trách, cũng phải hai ba ngày liền. Hạ Chinh còn nửa tiếng nữa mới tới, em ăn điểm tâm trước đi, anh ta sẽ đưa em trở về."

Tô Mộc thấy anh không nói tới một chữ về sự việc "Dài trí nhớ", nghĩ đến lúc ấy Cố Trừng Huy chẳng qua là chơi đùa hù dọa cô, lá gan cũng theo đó lớn lên, "Anh biết Hứa Mạt đi theo ai sao?"

"Em chính là Nê Bồ Tát, còn có tâm tư quan tâm Hứa Mạt?" Giọng nói trong điện thoại có chút không tốt.

Hả?

"Đến Vân Thành trước đi xem Ô Mễ", giọng người đàn ông dừng lại dừng một chút: “Nhân tiện để cho em nhớ lại mọi chuyện."