Chương 54

Lúc Tô Mộc quay lại đảo Trường Mai, mới phát hiện trên đảo có một vị khách không mời mà đến tự xưng là Ngôn phu nhân.

Người phụ nữ trung niên này bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác, Tô Mộc đang không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng thì người phụ nữ đối diện đã mở miệng: "Cháu chắc là Tô Mộc rồi."

Trong giọng nói rõ ràng là rất quen thuộc.

"Tôi là Tưởng Lệ, vợ của Ngôn Minh Khoan."

Lời tự giới thiệu này, trong nháy mắt đã khiến Tô Mộc cứng ngắc lại. Thực sự, khi đang trên đường trở về, Hạ Chinh đã đem những chuyện xảy ra gần đây nói hết đầu đuôi ngọn ngành cho cô. Vì vụ bê bối gian lận tài chính IPO, giá cổ phiếu của Tân Duyệt Năng Ước ở thị trường cấp hai một đường giảm thấp và gần như đã bị cắt ngang trước khi đình chỉ. Trong khi bị cơ quan quản lí lập án điều tra, Chủ tịch công ty là ông Ngôn Minh Khoan cũng bị phanh phui về vụ trọng án của công ty cổ phần Trường Tây năm đó. Trong lúc nhất thời, tranh chấp nổi lên bốn phía.

Nhưng hôm nay, Tưởng Lệ tìm đến cô, làm cho Tô Mộc có chút không giải thích được.

"Thật không nghĩ tới, con gái của Thiệu Hằng đều đã lớn như vậy rồi." Sắc mặt Tưởng Lệ có chút hoảng hốt, mà cái cách xưng hô quá mức thân thiết của bà ta đối với Tô Thiệu Hằng cũng tự nhiên lọt vào tai Tô Mộc.

"Ngôn phu nhân biết ba tôi?" Tô Mộc dừng một chút, trong đầu từ từ hiện lên một hình dáng mơ hồ, trong lúc chờ hình ảnh kia càng ngày càng rõ ràng, Tô Mộc chỉ cảm thấy đại não "ong" lên một tiếng, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Người phụ nữ đối diện không nói thêm gì nữa. Một lúc lâu sau, Tô Mộc mới nghe thấy âm thanh vừa do dự lại vừa chắc chắn của bản thân vang lên: "Vậy bó hoa sơn trà kia chính là của bà đưa tới?"

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng hai người đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Hoa sơn trà màu trắng là một loài hoa mà Tô Thiệu Hằng thích nhất, phía sau cánh hoa trắng sáng chói kia là một ngôn ngữ có chút hèn mọn: Bạn sao lại có thể khinh thường tình yêu của tôi.

"Tôi và ba của cháu là bạn học thời đại học. Khi đó, Thiệu Hằng cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chúng ta quen biết lẫn nhau trong một buổi giao lưu, không lâu sau đó liền xác định quan hệ yêu đương."

Tô Mộc đã nghe một câu chuyện rất dài, một câu chuyện về ba mình và một người phụ nữ khác. Chàng trai nghèo và cô tiểu thư nhà giàu thầm thương nhau, tình yêu của hai người rất nhanh liền bị người nhà họ Tưởng phát hiện ra. Bọn họ vứt ra những lời khó nghe, đem Tưởng Lệ giam lại trong nhà, hai người họ cứ như vậy liền bị tách ra. Sau này, chàng trai trẻ tuổi đầy nghị lực Tô Thiệu Hằng được Nhà nước của đi Mỹ du học, lấy vợ sinh con. Thời điểm quay về nước thì mối tình đầu của mình cũng đã kết hôn với người khác, mà người này, lại là đồng bạn cùng mình gây dựng sự nghiệp. "Khi đó công ty chỉ vừa mới khởi bước, có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, áp lực cũng rất lớn. Minh Khoan cũng không biết từ nơi nào nghe được chuyện tình cảm của tôi và Tô Thiệu Hằng, có một lần say rượu trở về nhà, không chỉ chất vấn tôi, còn động thủ đánh người." Tưởng Lệ nói đến đây dừng một chút, hiển nhiên những lời tiếp theo đây cũng không dễ dàng nói ra.

"Từ nhỏ đến lớn tôi đều là được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chưa từng bị ủy khuất như vậy, tôi cũng không biết là bản thân mình khi đó suy nghĩ như thế nào, chính là cảm thấy đặc biệt tủi thân, muốn tìm một góc riêng biệt nào đó khóc lớn một trận. Đến khi tôi phản ứng lại, thì người cũng đã ngồi trong nhà Thiệu Hằng rồi." Thanh âm của Tưởng Lệ có chút vội vã: "Tô tiểu thư, tôi và Thiệu Hằng là trong sáng, chỉ là bị Minh Khoan và mẹ của cô hiểu lầm thôi."

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không cần Tưởng Lệ nói, Tô Mộc cũng hiểu rõ.

"Con người của Minh Khoan thật ra cũng không xấu, chỉ là hơi ích kỉ một chút, ông ấy cho rằng lúc đó tôi và ba cháu vẫn còn tình cảm với nhau, liền không buông tha cho Thiệu Hằng. Chuyện Trường Tây năm đó, ông ấy cũng chỉ là muốn cho Thiệu Hằng một bài học, cũng không hề biết khi đó Thiệu Hằng đã đặt lên toàn bộ tài sản..."

"Đủ rồi!" Tô Mộc đến một chữ cũng không muốn nghe tiếp. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Lệ, trong đôi mắt đẹp kia không hề che giấu sự tức giận, nói lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn bào chữa cho chồng mình thôi. "Cho nên, hôm nay Ngôn phu nhân đến đây chính là để nói với tôi những chuyện này sao? Vậy tôi cũng mong bà lắng nghe cho rõ, tôi mặc kệ trước kia giữa các người đến cùng là có nút thắt như thế nào, chỉ cần cái chết ba tôi năm đó không phải là ngoài ý muốn, thì những người ở sau lưng ông ấy động tay động chân đều phải trả một cái giá thật đắt!"

"Tô tiểu thư, chuyện năm đó là Minh Khoan có lỗi với Thiệu Hằng, nhưng khi đó tôi và ba cô thật sự là trong sạch." Tưởng Lệ như là còn muốn giải thích gì đó với Tô Mộc.

Tô Mộc cảm thấy bản thân như bị rút hết sức lực: "Tôi đương nhiên tin tưởng cách làm người của ba tôi rồi." Cô nhắm mắt lại: "Ngôn phu nhân, ba tôi đã qua đời rồi, phiền bà sau này đừng quấy rầy ông ấy an nghỉ nữa."

Trước khi Tưởng Lệ rời đi, trạng thái tinh thần cũng không tốt, không biết là bởi vì chồng gặp chuyện không may ảnh hưởng hay là đang ở đây nhớ lại chuyện cũ mà liên tục nói xin lỗi với Tô Mộc.

Tưởng Lệ đi rồi, Tô Mộc một mình đi dạo bên bờ biển, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của Tưởng Lệ, cũng nghĩ đến chuyện giữa Tô Thiệu Hằng và Phương Thanh. Tuy rằng cô tin tưởng Tô Thiệu Hằng và Tưởng Lệ khoảng thời gian đó cũng thực sự không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Tô Mộc hiểu rõ, mấy năm nay, người ở trong lòng ba cô hoàn toàn không phải là mẹ cô.

Thực ra lúc còn rất nhỏ cô đã cảm giác được tình cảm giữa hai người họ rất bình thường. Lúc nhỏ cô từng hỏi Tô Thiệu Hằng, có phải là mẹ không thích cô không nên mỗi ngày mới có thể bận rộn như vậy đều không ở bên cạnh cô. Lớn lên rồi, cô mới dần dần hiểu rõ, cái hình thức sống chung bình bình đạm đạm này là chỉ mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa giữa hai người họ, không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, cùng lắm cũng chỉ là vừa vặn sống qua ngày mà thôi.

Tô Mộc từ nhỏ đã không quá thân với Phương Thanh, bởi vì thiếu tình thương của mẹ, nên ở trên chuyện này cô vẫn luôn có chút tủi thân. Mà hôm nay, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy, có lẽ ở mỗi khắc, mẹ của cô cũng rất tủi thân. Biết rằng không thể nào nhận lấy được toàn bộ tình yêu của chồng nên đành dùng một phương thức khác để duy trì cuộc hôn nhân thất bại này.

Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, kết quả tất nhiên là cả hai bên đều thiệt.

——

Ba ngày sau, công việc quay chụp ở đảo Trường Mai toàn bộ kết thúc, khi Tô Mộc lên mạng mới biết được, chuyện cũ của công ty cổ phần Trường Tây lần thứ hai được nhắc lại. Năm đó gây dựng lại thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên, có một số phương tiện truyền thông đưa tin là Chủ tịch của Tân Duyệt Năng Ước ông Ngôn Minh Khoan lợi dụng quan hệ cá nhân của mình để lén ký kết một phần hợp đồng, dẫn đến hoạt động bất hợp pháp của công ty, cuối cùng dẫn đến việc gây dựng lại bị từ chối, mà trong này còn liên quan đến nguyên nhân cái chết của anh trai Chu Thiếu Thần.

Có người sáng suốt chỉ ra, chỉ có hai bên giao dịch mới thể đưa cái thỏa thuận lén lút này lộ ra ngoài. Điều này rõ ràng là có người đang làm trò, về phần mục đích... Quả thực có chút xem không hiểu.

Chuyện cũ Trường Tây bị nhắc lại, cái tên Tô Thiệu Hằng cũng đồng thời xuất hiện trên các mặt báo, chê khen lẫn lộn.

Tô Mộc nhìn những bình luận này, lần đầu tiên trong lòng có chút do dự, cô cố chấp tìm kiến chân tướng năm đó như vậy là đã đúng hay sai rồi? Ngay khi cô đang dao động không chắc bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến.

"Khi nào em trở về?" Thời khắc này tâm tình của Cố Trừng Huy không tệ, anh và Chu Thiếu Thần liên hợp đánh trận chiến này, có thể nói là không đánh mà thắng.

"Chuyến bay vào chiều mai." Công việc ở Trường Mai đảo đã kết thúc, nội dung chụp bổ sung ở nước ngoài sẽ do Tưởng Vân Chu và lão Viên phụ trách, Trịnh Phàm phối hợp, những người khác của Studio TIME tạm thời quay về Vân Thành trước.

"Được, anh ở nhà chờ em." Cố Trừng Huy nói xong câu đó, đầu dây bên kia liền im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới lần thứ hai mở miệng, "Tô Mộc, sự thật có đôi khi chính là máu tươi đầm đìa, em không thể bởi vì kết quả không giống với suy nghĩ của mình mà phủ định ước nguyện ban đầu của bản thân."

Cố Trừng Huy là thật sự hiểu cô, chỉ qua một cú điện thoại liền biết được cô đang suy nghĩ gì.

"Em biết." Giọng nữ nhàn nhạt truyền đến trong điện thoại: "Cũng có thể ba em không vô tội, nhưng Ngôn Minh Khoan cùng với Trương Nhiên những người này, nhất định phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật, như vậy mới công bằng."

"Em có thể hiểu được là tốt rồi."

"Cố Trừng Huy, cảm ơn anh." Tô Mộc biết, anh vẫn vì chuyện của mình mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không có sự trợ giúp của Cố Trừng Huy, chuyện này sẽ không tra ra manh mối nhanh như vậy.

Trong điện thoại, anh khẽ cười một tiếng: "Vậy chờ em trở về cảm ơn anh cho tốt."

Tô Mộc: "..."

——

Vừa xuống máy bay, bầu không khí lạnh bên ngoài liền phả vào mặt, Tô Mộc nắm thật chặt áo khoác ngoài trên người, ngồi vào trong xe taxi, báo ra địa chỉ khu nhà của mình. Cô cũng không quên chuyện "nhớ lâu", lúc này không trở về nhà mình, chẳng lẽ còn dâng lên tận cửa? Còn nói cái gì mà trước tiên để cho cô đi xem mèo đen, cô cũng không phải là đồ ngốc.

Vân Thành buổi tối, đèn đuốc sáng sủa, khắp mọi nơi đều tràn đầy không khí của ngày sinh Khổng Tử, qua hai ngày nữa lại đến lễ Giáng Sinh. Tô Mộc ngắm nhìn đèn màu lấp lánh ngoài xe, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Chờ cô tỉnh lại, liền nghe được tài xế xe dùng tiếng địa phương của Vân Thành nói: "Cô gái, đến nơi rồi."

Tô Mộc đang chuẩn bị xuống xe, cách một cái cửa sổ liền thấy anh đang dựa vào cửa xe, ngón tay lóe lên một chút ánh sáng đỏ.

"Bác tài, tôi có thể đổi nơi khác không?" Thanh âm của Tô Mộc có chút khô. Bác tài kéo xuống đưa hành lí đến tay cô, "Cô gái nhỏ à, thật ngại quá tôi muốn đi đón vợ tôi tan làm."

Tô Mộc nhận mệnh xuống xe, kéo hành lý chậm rì rì đi về phía trước, đứng vững ở trước mặt Cố Trừng Huy, Tô Mộc vừa ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt hài hước của anh.

"Em đây là muốn nhận hình phạt rồi à?" Cố Trừng Huy đã dập tắt điếu thuốc trong tay, tựa người lên cửa xe, khoanh tay nhìn Tô Mộc.

Đến gần, Tô Mộc mới phát hiện Hạ Chinh đang ngồi ngay ngắn bên ghế lái, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, giống như đang muốn làm một phông nền yên tĩnh. Trên người Cố Trừng Huy có mùi rượu nhàn nhạt, Tô Mộc thấp thỏm mở miệng: "Cố Trừng Huy... Anh tại sao lại ở chỗ này?"

"Đến nhắc nhở để em nhớ lâu một chút." Dứt lời, khóe môi Cố Trừng Huy hơi cong lên, một khắc sau liền cúi đầu ngậm vào môi của cô gái trước mặt.

Sự nóng bỏng đã xóa sạch đi lạnh giá của mùa đông, một đường đốt đến ngoài cửa nhà của Tô Mộc, trong hành lang tối đen như mực theo ánh đèn lúc sáng lúc tối vang lên một giọng nói: "Không muốn?" m thanh trầm thấp của anh truyền đến, dĩ nhiên đã động tình rồi.

Tô Mộc bị Cố Trừng Huy vây ở trong ngực, nếu như đèn hàng lang sáng lên vào lúc này, liền có thể nhìn thấy gò má đỏ ửng lên của cô và một ánh mắt ngập nước. Tô Mộc bình ổn lại hơi thở rối loạn của mình, chôn đầu ở trong ngực Cố Trừng Huy: "Em có chút hồi hộp."

Trước đó, hai người họ đã từng làm qua hai lần. Một lần là ở đêm mà Cố Trừng Huy cầu hôn cô, cô liền đem mình trọn vẹn giao hết cho anh. Lần thứ hai, là vài ngày sau, một đêm trước khi Cố Trừng Huy quay về quân đội, Tô Mộc và đám bạn cùng phòng uống say đến không còn biết gì nữa. Trải qua hai lần, nói như thế nào nhỉ? Trong trí nhớ của Tô Mộc, kỳ thực cũng không tính là quá tốt.

Lần đầu tiên, là đau, từ đầu đến cuối đều đau. Lần thứ hai, cũng là đau, chỉ là sau khi tỉnh lại mới cảm nhận được sự đau đớn đó, cả người như muốn rụng rời, chân thì đang run rẩy.

Đối với câu trả lời của Tô Mộc, Cố Trừng Huy rõ ràng có chút kinh ngạc. Nhưng là chỉ là trong chốc lát, nhẹ cười ra tiếng, một bên vuốt ve dọc theo lưng của cô, một bên thấp giọng dụ dỗ: "Lần này nhất định khiến em thoải mái."

Tô Mộc đỏ bừng cả mặt, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa, cô dường như đã quên mất sự tồn tại của ánh đèn, dựa vào cảm giác mà đem cái chìa khóa cắm vào ổ. Còn chưa chuyển động, bên trong liền truyền đến một tiếng "cùm cụp", ánh đèn ngay lập tức lan tràn vào nơi hành lang tối đen.

"Mẹ!" Đứa bé ôm một chú gấu bông chạy đến, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, hướng về phía Tô Mộc cười đến ngọt ngào. Sau đó, trong đôi mắt to tròn ngập nước của bạn nhỏ Cố Niệm Trừng phản chiếu khuôn mặt của một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.