Chương 55

Cứng ngắc, kinh ngạc, vui mừng, đờ đẫn... Đây ước chừng là lần mà Cố Trừng Huy có biểu tình phong phú nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời. Một giây trước, anh còn đang đắm chìm trong tình yêu nam nữ, cho đến khi nhìn thấy cậu nhóc có chút lớn ở trước mặt thì cả người đều ngây ngốc rồi.

Cố Niệm Trừng mang một đôi giày màu trắng, mặc một cái quần nhung dài màu đen, trên cái áo len nhỏ màu đỏ là một chú nai ngây ngô, dễ thương, trong cái cổ áo len kia lộ ra một cái cổ áo sơ mi họa tiết ca rô, một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn người trước mặt.

Người ngây ngốc không phải chỉ có một mình Cố Trừng Huy. Tô Mộc nhìn nhóc con đang ôm chặt hai chân cô, mặt mũi đều nhuốm ý cười, cô ngồi xổm người xuống xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc con: "Đến sao không báo trước với mẹ?"

"Chú Trần Chu nói, chúng ta tạo cho mẹ một bất ngờ!" Đôi mắt sáng trừng lớn, ôm lấy cổ Tô Mộc không chịu buông tay. Tô Mộc thuận thế ôm lấy Cố Niệm Trừng, lúc này mới nhìn đến Trần Chu đứng ở trong phòng khách.

"Tiểu Mộc." Người đàn ông một thân tây trang giày da, hướng cô cười nhạt: "Niệm Niệm nhớ em rồi, thực sự là không kịp đợi qua hết Giáng sinh ở Mỹ, không nói với em là vì muốn cho em một bất ngờ, địa chỉ và chìa khóa nhà đều là Đồng tiểu thư đưa."

Lúc Trần Chu nói những lời này, ánh mắt anh ấy lướt qua Tô Mộc, tự nhiên rơi trên người đàn ông đứng phía sau cô. Đứa nhỏ Niệm Niệm này không hiểu chuyện, nhưng Trần Chu nhìn bộ dạng của hai người, nhất là khuôn mặt ửng hồng của Tô Mộc, cũng không cần phải liên tưởng đến những chuyện vừa mới xảy ra trong hành lang. Tiểu Mộc, cuối cùng vẫn là đoạt lại được người đàn ông này, cũng xem như là mong muốn được đền bù đi.

Nghe thấy âm thanh của Trần Chu, Cố Trừng Huy mới lấy lại được tinh thần, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trong phòng khách, đây chính là người nên cảm kích mà Tô Mộc nói? Cố Trừng Huy biết Tô Mộc đối với Trần Chu có cảm kích cũng có mắc nợ, lúc này đây trong ánh mắt của anh nhìn về phía Trần Chu cũng không có địch ý quá rõ ràng, nhưng tay lại không tự chủ mà khoát lên đầu vai Tô Mộc, rõ ràng là muốn tuyên bố chủ quyền.

Tô Mộc không để ý đến động tác nhỏ có chút trẻ con của Cố Trừng Huy, nhưng thật ra là nhóc con kia đang không an phận mà giãy dụa trong lòng cô, đôi mắt to quay tròn nhìn Cố Trừng Huy, thanh âm mềm mại vang lên: "Người xấu."

Trong nháy mắt phòng khách có chút trầm mặc, Cố Niệm Trừng cũng không nghĩ đến hai từ mà mình vừa thốt ra lại khiến mặt của ba người lớn biến sắc. Nét mặt của mẹ sửng sốt, mặt của "người xấu" thì tối sầm lại, chỉ có chú Trần Chu mím khóe môi cười, như đang xem náo nhiệt.

"Niệm Niệm, không được không lễ phép như vậy." Tô Mộc hướng về phía cậu nhóc kia lắc đầu.

"Mẹ, là chính mẹ nói, dùng đồ ăn ngon để dỗ con nít đều là người xấu!" Bạn nhỏ Cố Niệm Trừng cố gắng tranh luận, cậu cũng không muốn để cho mẹ nghĩ rằng mình là một cậu bé không lễ phép.

Tô Mộc nhìn về phía Cố Trừng Huy, khẽ nhíu mày, ý tứ trong vẻ mặt rất rõ ràng: Anh rốt cuộc đã làm cái gì với con trai mình vậy?

Cố Trừng Huy ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: "Đây chỉ là một sự hiểu lầm." Anh nhìn về phía nhóc con nhỏ nhắn ở trong lòng Tô Mộc, tay không tự chủ mà đưa ra véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, trên thực tế lần trước Cố Trừng Huy gặp phải nhóc con này ở Manhattan, đã muốn làm như vậy.

Cố Niệm Trừng nhíu nhíu mày, ôm lấy cổ Tô Mộc, đem đầu nghiêng về một bên khác, chỉ ghét bỏ để lại cho Cố Trừng Huy một cái ót.

Trần Chu biết tiếp sau đây sẽ là một quá trình nhận người thân dài dòng, anh ấy cũng không tiện để ở lại chỗ này: "Tiểu Mộc, Niệm Niệm đã đưa đến cho em rồi, anh quay về khách sạn trước."

Nghe thấy lời Trần Chu nói, Cố Niệm Trừng bỗng nhiên quay người, kéo lấy áo của Trần Chu: "Chú Trần Chu đêm nay không ở lại chỗ này sao?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Cố Trừng Huy lại đen thêm một chút, cũng may tối nay anh sẽ ở đây hòa thuận với nhóc con hướng cùi chỏ ra bên ngoài này, nghĩ đến đây, anh liền cố ý nghiêm mặt lại nhìn về phía nhóc con.

Quả nhiên, Cố Niệm Trừng thấy dáng vẻ hung dữ của anh liền ngây ngốc cả người. Chợt, ngay lúc Cố Trừng Huy đang đắc ý hù dọa cậu, thì nhóc con kia điều chỉnh lại biểu tình một chút, sau đó hung hăng liếc mắt, trừng trở lại.

Tô Mộc dĩ nhiên là không nhìn thấy được một lớn một nhỏ đang âm thầm đấu đá nhau, cô có chút áy náy nhìn Trần Chu: "Em tiễn anh xuống dưới nhà." Cố Trừng Huy đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tô Mộc liền đem Cố Niệm Trừng đưa tới trong ngực anh: "Niệm Niệm ngoan, mẹ tiễn chú Trần Chu xuống lầu, con ở cùng với ba... ở cùng với chú này một lát."

Cố Niệm Trừng ngoan ngoãn gật đầu, Cố Trừng Huy lại nghe đến chữ "chú" này thì sắc mặt lại tối sầm, nhưng ôm đứa con nho nhỏ vào trong ngực, thơm thơm mềm mềm, một chút không cam lòng cũng theo đó tan thành mây khói.

——

Tiểu khu vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, Tô Mộc và Trần Chu đi trên hành lang, gió lạnh thổi qua, Tô Mộc liền không tự chủ mà rụt cổ một cái.

"Bên ngoài trời lạnh, em mau lên lầu đi." Trần Chu đứng vững, hai tay đút túi: "Niệm Niệm và Cố tiên sinh lần đầu gặp mặt, đối mặt người xa lạ khó tránh khỏi có chút căng thẳng."

"Em mới không lo lắng cái thằng nhóc thối kia đâu." Tô Mộc nói xong chẳng hề để ý, nhưng ý cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không được.

Trần Chu nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng đột nhiên lại có chút chua xót, nhưng càng nhiều hơn là mừng thay cho cô.

"Trần Chu, cảm ơn anh." Tô Mộc giang hai cánh tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt cười khanh khách. Mặc dù chỉ là một câu cảm ơn, nhưng trong này chính là tình nghĩa sâu nặng mà cả hai bên đều rõ ràng. Chính là bởi vì đều rõ ràng, nên cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Trần Chu nhướng mày, khóe môi nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô gái trước mặt. Anh ấy đã từng chứng kiến dáng vẻ tồi tệ nhất trong đời cô, hôm nay nhìn thấy cô viên mãn như vậy cũng chính là lúc bản thân mình nên rút lui rồi.

——

Chờ Tô Mộc một lần nữa trở lại, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

"Gọi ba!"

"Chú là người xấu!"

"Ba là ba của con!"

"Con có ba!" Bạn nhỏ Cố Niệm Trừng tức giận, khuôn mặt nhỏ phồng lên: "Ba con là người tốt nhất trên thế giới!"

Vừa nghe lời này, Cố Trừng Huy cao hứng, mặt mày mỉm cười, "Tiểu quỷ, làm sao con biết ba con là người tốt nhất trên thế giới này?"

"Mẹ con nói đó." Nhóc con tâm tư đơn giản, nào đâu biết rằng người đàn ông cười híp mắt ngồi đối diện vừa cho mình một cái thang để leo xuống.

Nghe được câu trả lời của nhóc con, Cố Trừng Huy đắc ý nhìn về Tô Mộc ở phía cửa, hơi hơi nhướng mày: Không phải em nói không có kể về ba với con sao? Đã biết là em không thành thật rồi!

Tô Mộc trừng anh một cái, cúi đầu đổi giày.

"Mẹ con có nói cho con biết, ba con tên là gì không?" Cố Trừng Huy dẫn dắt từng bước.

"Cố Trừng Huy!" Vẻ mặt nhóc con chắc chắn, mạnh mẽ nói ra ba chữ này, sau cùng, lại cảm thấy khí thế không thể thua, lại lặp lại một lần, "Ba con tên là Cố Trừng Huy!"

Vì vậy, Tô Mộc liền thấy người đàn ông hơn 1m8 ngồi trên ghế sa lon, từ trên người lấy ra một cái ví tiền, lại từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ căn cước, đắc ý đặt ở trước mặt nhóc con: "Tiểu quỷ, có biết đây là cái gì không? Đây là thẻ căn cước, là giấy chứng nhận được pháp luật quy định có thể chứng minh thân phận một người. Con xem một chút, tên của ba là gì?"

Cố Niệm Trừng nghe xong lời anh nói, liền cúi đầu chăm chú nhìn thẻ căn cước trước mặt. Ảnh chụp trên giấy chứng nhận rất tuấn tú cùng với cái chú trước mặt cái này lớn lên giống nhau như đúc, về phần tên gọi là gì... Cố Niệm Trừng cắn cắn môi dưới, đôi lông mày đẹp nhăn lại, một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy hướng cậu nhướng nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, tựa hồ đang nói với nhóc con: Con xem con xem, ba không có lừa con nha, ba là Cố Trừng Huy, chính là ba của con.

Sau đó, âm thanh mềm mại vang lên, nhóc con ngửa đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của anh nói: "Con không biết mấy chữ này..."

"..."

Cố Trừng Huy cứng đờ cả người, liền nghe thấy một trận cười nhỏ không mấy hiền hậu, Tô Mộc ở trong phòng khách cười đến ngã nghiêng.

"Em còn cười được!" Cố Trừng Huy một mặt buồn rầu, "Còn không mau nói rõ ràng với con!"

Tô Mộc cười đến ra nước mắt, cô giơ tay lên lau nước bên khóe mắt, mới nhịn cười ngồi bên cạnh Cố Niệm Trừng, sờ sờ mái tóc của cậu nhóc, Tô Mộc mới nhẹ giọng nói: "Niệm Niệm, đây chính là ba con."

Bạn nhỏ Cố Niệm Trừng kinh ngạc nhìn Tô Mộc, rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố Trừng Huy đang đắc ý, một giây tiếp theo, liền "oa" lên một tiếng, khóc thật to.

Cố Trừng Huy sống hai mươi chín năm, lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được cảm giác bị ghét bỏ, mà cái người đang ghét bỏ anh đây lại chính là con trai ruột của anh.

Cố Niệm Trừng giằng co một đêm, không nói lý khóc một hồi sau đó liền ngoan ngoãn vùi ở bên người mẹ mình ngủ thϊếp đi. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của nhóc con đang ngủ kia vì khóc mà trở nên ửng hồng, khóe mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, lông mi thật dài như một cái bàn chải nhỏ, rồi lại phân ra rõ ràng. Điểm này, cực kỳ giống Cố Trừng Huy.

Tô Mộc đang muốn đứng dậy, Cố Trừng Huy liền đưa ngón tay đặt ở bên môi, làm động tác im lặng, sau đó cúi người, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nhóc con đang say ngủ, bước chân dài đi vào phòng ngủ.

Tô Mộc dựa ở bên cửa phòng ngủ, nhìn người đàn ông có thân hình cao to đang quỳ gối đem nhóc con nhẹ nhàng đặt lên giường, tỉ mỉ cài các góc giường lại. Động tác tỉ mỉ này vào tay anh liền khiến cho người ta cảm thấy mềm mại không thể giải thích được.

Cố Trừng Huy đứng dậy đi tới cạnh cửa, gõ một cái lên trán Tô Mộc: "Đứng ngốc ở đây làm gì."

"Lần trước anh ở Mỹ có phải đã từng gặp qua Niệm Niệm?"

Cố Trừng Huy gật đầu: "Ở Manhattan, con đứng ở trước cửa một nhà hàng ngơ ngác nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt chiên kiểu Pháp, anh đi qua chọc nó, nó liền cho rằng... Anh là bọn buôn người."

Bọn buôn người? Nếu như không phải do nhóc con kia đang ngủ, Tô Mộc suýt chút nữa lại cười thành tiếng. Cô khoanh tay tựa ở bên tường, nhìn người đàn ông đang cúi đầu chỉnh lại áo sơ mi, khóe môi cong cong, "Em phát hiện, khi anh làm mấy chuyện này thật giống ba của em."

Cố Trừng Huy đang chỉnh tay áo, giương mắt nhìn cô gái trước mặt, nghiêng người đến gần, phả hơi thở mát lạnh bên tai Tô Mộc: "Vậy em có muốn cân nhắc đến việc... sinh thêm cho anh một cô công chúa nhỏ."

Mặt của Tô Mộc hơi đỏ lên, Cố Trừng Huy bước đến gần cô, hai tay vòng đến ôm lấy eo của cô, trán kề lên trán cô: "Tô Mộc, cảm ơn em."

Cám ơn em cho anh được viên mãn như vậy.

——

Ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu vào phòng ngủ, chiếu ra một căn phòng mềm mại.

Tô Mộc dụi dụi mắt, liền thấy nhóc con trước mặt đang mở to ánh mắt trong sáng nhìn cô: "Mẹ, cái chú kia đã ở trong phòng bếp lách cách lộp bộp làm ầm ĩ rất lâu rồi."

Ách... Tô Mộc nghiêng tai lắng nghe, mặc dù cửa phòng ngủ còn đang đóng nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng âm thanh phát ra từ trong phòng bếp. Chờ Tô Mộc và Cố Niệm Trừng mặc quần áo tử tế từ trong phòng ngủ đi ra, trên bàn cũng đã bày đầy ắp dĩa lỡn dĩa nhỏ, khoai tây chiên, thịt gà cuộn, thịt xông khói chiên, trứng ốp la, sữa tươi...

Tô Mộc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Trừng Huy, cô không tin bữa sáng trên bàn là do chính tay anh làm. Nhưng cô không biết được, kể từ lần anh nướng bánh mì ở trong nhà của mình, thì sau này chỉ cần có thời gian rảnh rỗi anh đều tự giam mình trong nhà bếp, chuyên tâm học nấu ăn. Mặc dù tay nghề không được cao, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể làm một bữa ăn sáng.

"Chỉ có thịt gà cuộn là mua bên ngoài, những món khác đều là anh tự tay làm." Cố Trừng Huy vội vàng giải thích là do mình làm, tối hôm qua anh căn bản là không ngủ, hơn 5 giờ sáng liền lái xe đi siêu thị 24 giờ gần nhất, dựa theo khẩu vị mà Cố Niệm Trừng có thể thích để mua một đống đồ ăn.

Quả nhiên, một bàn đầy thức ăn đã lấy được lòng của nhóc con kia, Cố Niệm Trừng nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là những cánh tay vẫy gọi của khoai tây chiên và thịt gà cuộn, nếu như không phải do Tô Mộc kéo cậu đi rửa mặt, thì nhóc con kia đã sớm nhào tời bàn ăn rồi.

Một bàn ăn sáng, bị Tô Mộc và Cố Niệm Trừng nhanh chóng quét sạch không còn lại gì, khi mẹ con hai người hài lòng tựa lưng vào ghế uống sữa tươi, mới nhìn đến Cố Trừng Huy ngồi ở đối diện, hai tay chống ở trên bàn, gương mặt tràn đầy ý cười và thỏa mãn.

"Nhìn như vậy có thể no à?" Tô Mộc cho anh một cái liếc mắt, người đàn ông này vừa nãy hình như đến cả chiếc đũa cũng không nhấc lên.

"Có thể." Cố Trừng Huy gật đầu khẳng định, anh cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến nhìn người khác ăn sáng lại cảm thấy hưởng thụ như vậy.

Anh có nhìn cả đời cũng không đủ.

——

Ngày thứ ba Cố Niệm Trừng về nước, Tô Mộc và Cố Trừng Huy liền dẫn cậu về thành phố S một chuyến, đi đến Nghĩa trang Lệ Sơn thăm mộ Tô Thiệu Hằng.

Nhóc con mặc một chiếc áo bông dày, cổ áo lông làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu, đứng ở trước mộ Tô Thiệu Hằng "lộp bộp" một tiếng liền quỳ xuống.

"Ông ngoại, Niệm Niệm đến thăm người." Bé con nhỏ nhắn ở nơi nghĩa trang hoang vắng này không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, ánh mắt trong sáng nhìn người đàn ông anh tuấn với nụ cười rạng rỡ trên bia mộ: "Con năm nay đã bốn tuổi rồi, lớn lên cũng đẹp trai giống như ông ngoại."

Tô Mộc cúi người sờ sờ cái đầu nhỏ xù xù của Cố Niệm Trừng: "Ba, con đưa Niệm Niệm và Cố Trừng Huy đến thăm người, bây giờ cuộc sống của con đặc biệt tốt, rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc."

Người đàn ông cao lớn không nói gì, chỉ cúi người khom lưng nhổ cỏ hoang mọc xung quanh bia mộ, nhưng lời hứa ở trong lòng lại chính là lời hứa giữa một người đàn ông với một người đàn ông: Xin người yên tâm, con sẽ dùng cả đời này bảo vệ cô ấy được chu toàn, bình an vui vẻ.

Từ Nghĩa trang Lệ Sơn đi ra đã là sau giờ trưa, trước đó đã hẹn xong sẽ cùng An Bỉnh Du ăn cơm tối, mà trước khi đến đó, Tô Mộc vẫn còn muốn đến một nơi nữa, nhà tù nữ cách Nghĩa trang Lệ Sơn mười mấy cây số.

Cố Trừng Huy và Cố Niệm trừng chờ ở bên ngoài, Tô Mộc ngồi một mình trong phòng thăm tù, không lâu sau liền thấy người cai ngục đưa một người phụ nữ ra. Người phụ nữ mặc bộ đồ trong tù, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình gì.

Thật ra Phương Thanh và An Văn Lâm cũng trạc tuổi nhau, nhưng khi nhìn thấy hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc của bà, Tô Mộc liền không khống chế được mà rơi nước mắt.

"Mẹ." Xuyên qua điện thoại, Tô Mộc nghẹn giọng gọi mẹ, cách một tấm kính thủy tinh, Phương Thanh tuy bình tĩnh nhưng trên mặt đã đầy nước mắt.