Chương 56

Vân Thành – Kinh đô cũ của ba triều đại, với bố cục bốn chín. Phía Tây trong thành, có một con hẻm cổ tên là "Trí Xa", đặt nơi rồng nằm là "Giới Tử Thư" – ý nghĩ chính là hành trình của quân tử, không màng danh lợi, định rõ chí hướng, sâu lắng yên tĩnh.

Phố Trí Xa ở Vân Thành là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt. Nếu như chỉ dùng ba chữ "Giới nhà giàu" để hình dung, vậy chính là có chút thiếu hiểu biết rồi. Ở Vân Thành, chỉ cần là người có nền tảng thì đều biết ở trong phố Trí Xa chính là gia đình quyền quý, quyền lợi, tiền tài, danh vọng, cái nào cũng đều có.

Chiếc Land Rover màu đen chạy dọc theo đường phố Trí Xa rộng rãi, hai bên đường là hàng bạch dương thằng tắp, lá cây đã rụng gần hết chỉ để lại những cành cây trơ trụi trong ngày đông càng lộ ra vẻ kiên cường mạnh mẽ.

"Ba, chúng ta đang đi đâu vậy?" Cố Niệm Trừng không thành thật ngồi ở hàng ghế sau, nhổm dậy bám vào lưng ghế lái, cái đầu nhỏ xù xù tò mò hỏi.

Đúng vậy, từ sau bữa sáng đặc biệt mấy ngày trước, bạn nhỏ Cố Niệm Trừng đã vui vẻ tiếp nhận chuyện Cố Trừng Huy là ba mình rồi. Thật ra trong lòng Cố Trừng Huy hiểu rõ, con tuy còn nhỏ, nhưng cũng không phải chỉ một bữa ăn sáng là có thể dụ dỗ được, trong này rất có thể là Tô Mộc đã làm công tác tư tưởng với nhóc con kia.

"Chúng ta đi gặp ông cố, còn có cả ông nội và bà nội nữa." Tô Mộc đem Cố Niệm Trừng từ trên lưng dựa ghế lái kéo xuống, đặt về hàng ghế phía sau: "Niệm Niệm lát nữa nhớ phải lễ phép, gặp ông cố và ông bà nội thì phải chào hỏi."

Việc về nhà họ Cố, Cố Trừng Huy đã sớm có dự tính. Dù sao cũng là cha con, đối với Cố Quốc Chương có oán giận như thế nào đi chăng nữa thì theo thời gian trôi qua cũng sẽ từ từ trở nên phai nhạt. Hơn nữa, Cố Trừng Huy không nỡ để Tô Mộc chịu ủy khuất nữa, một chút cũng không muốn, anh cần nhà họ Cố phải thừa nhận người con dâu này. Chỉ là Cố Niệm Trừng đột nhiên xuất hiện, làm cho cái kế hoạch phải tiến hành sớm hơn dự định.

Ngày đó, Tô Mộc và Cố Trừng Huy đưa Cố Niệm Trừng đi thăm An Bỉnh Du, một nhà ba người vừa rời đi không bao lâu, An Bỉnh Du liền gửi cho ông lão Cố ở Vân Thành xa xôi một tấm hình.

Trên tấm hình là một bé trai trắng trắng mềm mềm, chính là bạn nhỏ Cố Niệm Trừng, kèm theo một lời nhắn: "Chắt của tôi."

Ba chữ tràn đầy kiêu ngạo.

Ông lão Cố là người đã từng lên chiến trường, nhưng hôm nay nhìn thấy tấm ảnh chụp trên màn hình điện thoại, cũng không bình tĩnh nỗi. Ông lão gõ gõ đầu rồng trên cây gậy: "Kêu cái thằng nhóc thôi kia nhanh chóng đem người trở về đây cho ta! Lớn nhỏ đều mang về hết!"

Vì thế, liền có lần gặp mặt này, thời gian liền được định vào ngày cuối cùng của năm.

——

Xe dừng lại ở trước một tòa nhà ba lầu màu trắng, An Văn Lâm và dì giúp việc trong nhà đã sớm chờ ở cửa.

Cố Trừng Huy từ trên xe bước xuống trước, đi tới bên cạnh An Văn Lâm, đem khăn quàng cổ trong tay khoác lên bả vai của mẹ: "Bên ngoài lạnh như vậy, mẹ mau vào trong nhà chờ đi."

An Văn Lâm giận dữ nhìn anh một cái, liền mong đợi mà nhìn chiếc xe màu đen kia, sau đó lại nhìn thấy được một góc màu đỏ, Cố Niệm Trừng cong mông từ trên xe bò xuống.

"Thụp" "thình" "thịch" cái chân ngắn chạy đến trước mặt An Văn Lâm, ngước cổ lên, đôi mắt to chớp chớp, ngọt ngào kêu một tiếng: "Bà nội."

Một tiếng bà nội này, quả nhiên đã nói lên tiếng lòng của bà, An Văn Lâm luôn luôn nhã nhặn lịch sự bỗng dưng vành mắt lại đỏ lên: "Đứa nhỏ ngoan, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong nhà rồi nói, bà nội chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn ngon."

An Văn Lâm dắt tay Cố Niệm Trừng, hướng về phía Tô Mộc đứng bên cạnh xe gật đầu, trong nụ cười lộ ra sự vui vẻ.

Mà lúc này, ở phòng khách trong biệt thự, ông lão Cố ngồi ở trên ghế sa lông kéo căng mặt: "Trước đây đều tại cậu! Nếu không phải do cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đứa cháu nội bảo bối của ta làm sao có thể đi nương nhờ cái lão già họ An kia, ta cũng không đến nỗi đã qua nhiều năm như vậy mà chưa từng được gặp mặt chắt nội một lần!"

Người tuổi càng lớn, càng yêu thương con cháu quá mức.

Tuy Cố Quốc Chương là người đứng đầu nhà họ Cố, nhưng ở trước mặt ông lão Cố lại hết sức quy củ, tuy rằng vẫn là một mặt nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại vẫn hòa hoãn như cũ: "Người nói rất đúng, là con trước đây thiếu cân nhắc."

Cố Quốc Chương đã sớm hối hận. Chuyện năm đó mặc dù ông không công khai nhúng tay vào, nhưng khi cùng ông bạn già gặp mặt thì trong lời nói đã có ám chỉ, sau đó Cố Trừng Huy xảy ra chuyện, Cố Quốc Chương liền hối hận rồi.

Nếu như ông không một mực ngăn cản, liệu có thể có một kết cục khác hay không? Nhưng tính tình cha con hai người y chang nhau, ai cũng không muốn cúi đầu trước đối phương.

Thấy An Văn Lâm nắm tay Cố Niệm Trừng đi tới, ông lão Cố đang ngồi trên ghế sô pha liền đứng dậy.

Chờ Tô Mộc và Cố Trừng Huy xách túi quà to to nhỏ nhỏ tiến vào, liền thấy bạn nhỏ Cố Niệm Trừng bò lên bên chân ông lão Cố, ngón tay mập mạp vẽ vẽ trên màn hình điện thoại: "Ông cố người xem, cái này là lúc con được chí tháng tuổi, lúc ấy con còn rất nhỏ đó... Cái này, là lúc con được một tuổi rưỡi..."

Ông lão Cố vui vẻ vô cùng, hình như chỉ cần mấy tấm hình cũng đủ để ông bù đắp những năm tháng đã bỏ lỡ này. Cố Quốc Chương đứng phía sau sô pha, cũng thò đầu ra xem.

Cố Niệm Trừng ngẩng đầu nhìn Cố Quốc Chương đang đứng phía sau, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Ông nội, ông ngồi chỗ này mà xem nè sẽ thấy được rõ hơn một chút."

Cố Quốc Chương cười đến mặt mày giản ra, đang vui vẻ đi sang ngồi, liền bị An Văn Lâm bên cạnh đẩy một cái. Cố Quốc Chương quay đầu lại, liền thấy Tô Mộc và Cố Trừng Huy đứng ở cửa.

Bầu không khí có chút giằng co, ngay cả một già một trẻ ngôi trên ghế sô pha cũng cảm giác được, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đang đứng.

"Chú, dì, xin chào. Về nước lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội tới thăm mọi người, là con thất lễ rồi." Vẫn là Tô Mộc mở lời trước.

An Văn Lâm bước nhanh đi tới, nhận lấy đồ trong tay Tô Mộc: "Đứa nhỏ ngốc, con có thể đến, người một nhà chúng ta đều rất vui vẻ."

Cố Quốc Chương rốt cục gật đầu, "Tiểu Tô, con trước tiên nghỉ ngơi một chút." Ông nhìn thoáng qua Cố Trừng Huy, lấy ra sự uy nghiêm của người cha: "Con, theo ba lên đây."

——

Cuộc nói chuyện này của hai cha con nhà họ Cố kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi Cố Trừng Huy từ trên lầu đi xuống, bữa trưa đã được chuẩn bị xong, Cố Niệm Trừng quỳ gối ghế trên chờ ăn, Tô Mộc ở một bên nhắc nhở cậu bé, trước khi ăn cơm thì phải đi rửa tay.

Cố Triều Dương đến muộn hơn một chút, lúc này đang tựa ở đầu cầu thang, thấy Cố Trừng Huy đi xuống, mới nương theo tầm mắt của anh nhìn sang tình cờ nhìn thấy hai mẹ con.

"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nữa, lúc này rõ ràng là chạy không thoát được nữa rồi." Cố Triều Dương cố ý trêu chọc anh: "Thật không nhìn ra, động tác của em còn rất nhanh nha."

Cố Trừng Huy hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi xoay cái đồng hồ trên tay: "Động tác của chị cũng thật nhanh nha, suy nghĩ một chút xem lát nữa nên giải thích với ba mẹ như thế nào."

Lời nói này hiển nhiên có ý ám chỉ, Cố Triều Dương hơi choáng, hung dữ trừng anh một cái, lại nhìn thấy người đàn ông này cười toe toét đi về phía vợ con mình.

Bữa cơm này, có lẽ là bữa cơm gia đình vui vẻ nhất trong mấy năm nay. Cố Trừng Huy đã trở về, không chỉ hòa hoãn với Cố Quốc Chương, còn đưa Tô Mộc và Cố Niệm Trừng về. Đối với nhà họ Cố lạnh lẽo đã lâu mà nói vắng, đây quả thực là một việc hết sức vui vẻ.

"Tiểu Mộc, các con dự định lúc nào bàn chuyện vui?" An Văn Lâm cầm lấy đôi đũa trên bàn lên, một bên gắp thêm đồ ăn vào chén Tô Mộc, một bên thì hỏi câu này.

"!"

Tô Mộc ngẩn ngơ, bàn chuyện vui? Bàn cái chuyện vui gì cơ? Tại sao lại muốn bàn chuyện vui?

Đầu óc của cô còn đang nhanh chóng xoay chuyển, An Văn Lâm liền cười nói: "Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, đặt tiệc cưới cũng không dễ dàng, mẹ và ba con xem ngày rồi, là vào mười sáu tháng hai năm sau, là một ngày tốt để kết hôn."

Cố Trừng Huy ở dưới bàn nhéo nhéo tay Tô Mộc: "Mẹ, đây là chuyện con và Tô Mộc đã bàn bạc qua, đều nghe theo sắp xếp của mẹ."

"???"

Tô Mộc quay đầu nhìn về phía Cố Trừng Huy, trong đôi mắt to tràn đầy nghi vấn: Bàn bạc qua lúc nào? Chúng ta bàn bạc ở đây sao? Tại sao em lại không biết?

"Mẹ! Có phải mẹ sắp được làm cô dâu rồi?" trên đôi tay nhỏ bé mập mạp Cố Niệm Trừng toàn là nước sốt đường của món sườn heo chiên giòn, nghe nói có chuyện vui liền nắm lấy tay áo sơ mi trắng của Cố Trừng Huy bên cạnh, cười toe toét hỏi: "Vậy con làm người đưa hoa cho ba có được không? Giống như lúc Tony kết hôn vậy đó."

Cố Trừng Huy cầm lấy khăn ăn trước mặt, bắt lấy tay nhỏ của Cố Niệm Trừng, giúp cậu lau sạch nước sốt đường trên tay, đối với cái áo sơ mi của mình bị nắm dơ thì không thèm để ý đến chút nào. Chờ tỉ mỉ lau sạch đôi tay nhỏ bé của con trai, anh mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Mộc, thấy cô gái chỉ cắn chiếc đũa mà không nói lời nào, Cố Trừng Huy đưa tay sờ soạng mái tóc mềm mại của Cố Niệm Trừng: "Tất nhiên là được rồi, Niệm Niệm với chị Y Y cùng nhau đưa hoa, có được hay không?"

Cố Niệm Trừng gật đầu.

Nhắc đến Cố Y, An Văn Lâm đang muốn mở miệng, lại bị Cố Triều Dương cướp lời: "Mẹ, lát nữa con có chuyện muốn nói với mẹ."

——

Chạng vạng tối, bầu trời Vân Thành có tuyết nhỏ tung bay. Tuyết rơi đúng lúc vào đêm giao thừa, triệu năm được mùa.

Ngày mai là năm mới rồi, Tô Mộc và Cố Trừng Huy đêm nay ở lại nhà cũ của nhà họ Cố. Căn phòng mà từ sớm dì giúp việc đã thu dọn sạch sẽ, còn là căn phòng trước kia ở nhà họ Cố của Cố Trừng Huy.

Cố Niệm Trừng ngày hôm nay đặc biệt hưng phấn, làm thế nào cũng không chịu đi ngủ, ầm ĩ đến tận hơn mười một giờ mới ngủ thϊếp đi, Tô Mộc đắp mền kín lại cho con, rón rén đi tới trước kệ sách, một bức tường đầy sách, hơn phân nửa đều là sách về quân sự, ngón tay trắng nõn lướt qua một lượt, rồi dừng lại trên một cuốn tạp chí nhϊếp ảnh.

Tô Mộc rút ra một tập sách mỏng. Đó là một tạp chí nhϊếp ảnh danh tiếng không cao ở trong nước cách đây sáu bảy năm về trước, hiện nay số lượng phát hành đã rất ít. Cô lật vài trang, liền dạ lên một ánh đèn ấm áp màu vàng, quả nhiên liền nhìn thấy một tấm hình quen thuộc, đó là lúc cô đang học đại học năm thứ ba, cây bạch quả của Vân Đại cuối mùa thu.

Hơi thở quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Cố Trừng Huy vòng tay ôm lấy Tô Mộc từ phía sau, đặt cằm lên đầu vai cô: "Đang xem gì thế?"

"Không nghĩ tới anh cũng có quyển tạp chí này." Tô Mộc nghiêng đầu: "Anh xem ánh sáng và bố cục khi đó thực sự em đều xử lý không được tốt cho lắm."

"Ừm." Cố Trừng Huy biểu thị đồng ý.

Tô Mộc trừng anh: "Anh không thể giả vờ một chút sao, nói "Không phải đâu, em chụp rất tốt"."

Cố Trừng Huy cười khẽ: "Anh không thể nói dối ở trước mặt em, cái này so với Irene Mu còn tệ hơn nhiều." Rõ ràng cảm giác được cô gái trong lòng cứng ngắc lại: "Anh biết em không cố ý lừa gạt anh, chỉ là không muốn để cho anh thấy mấy tấm ảnh kia."

Các tác phẩm tư liệu về chân dung của Irene Mu. rất nổi tiếng trong giới. Ngoài kỹ năng riêng của nhϊếp ảnh gia còn có một lý do nữa là địa điểm quay chụp rất đặc biệt, như là Paris sau vụ nổ súng, chiến tranh tại Syria, dịch Ebola đang hoành hành ở Châu Phi,… Đằng sau mỗi sự vật, sự việc được ghi lại trong bức ảnh, đều là những vùng đất mà nhϊếp ảnh gia đã từng từng bước một đo qua.

Tại những thời điểm mà Cố Trừng Huy không chạm đến được, mỗi một nơi Tô Mộc đi qua, xem ra hôm nay đều khiến cho tim anh đập loạn nhịp.

"Em thực sự rất biết ơn đoạn thời gian đó. Thấy qua nhiều thăng trầm, sinh ly tử biệt như vậy, mới khiến cho em có dũng khí quay về, đối mặt và nhìn thẳng vào tất cả." Tô Mộc nhẹ nhàng đặt tay lên tay Cố Trừng Huy: "Cố Trừng Huy, sau này... vì anh và Niệm Niệm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình."

Cố Trừng Huy một tay nắm lấy tay Tô Mộc, tay còn lại vuốt ve ở trong túi quần.

Một khắc sau, Tô Mộc liền cảm giác đầu ngón tay mát lạnh, cúi đầu, liền nhìn thấy ngón áp út được đeo lên một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương được cắt thành hình trái tim ở dưới ánh đèn nhỏ màu vàng lấp lánh rực rỡ.

"Tô Mộc, gả cho anh đi."

Thanh âm của anh mát lạnh trầm thấp, quãng đời còn lại cùng em đến khi hai bên tóc mai đều bạc trắng.

"Được."

Chỉ một chữ, từ nay về sau, lấy tên của em, theo họ của anh.

Tiếng chuông năm mới trầm trầm vang lên trong bóng đêm, xa xôi mà lâu dài.

Ngoài phòng, khắp bầu trời bông tuyết lả tả rơi xuống. Trong phòng, là hơi thở trong sáng của trẻ nhỏ.

Toàn văn hoàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hơn một tháng, 18 vạn chữ, cuốn sách đầu tiên kết thúc rồi. Trong lúc sáng tác trong đầu từng có ý muốn bỏ cuộc, nhưng cũng may là vẫn tiếp tục kiên trì được đến cùng rồi. Canh gà rót một chén lại thêm một chén nữa, khác người thêm một chút, đó gọi là không quên sơ tâm. Không phải già mồm đâu, chính là vì yêu đến phát điên đi. Đó là cho bản thân tôi cũng như là cho các thiên sứ nhỏ đọc truyện một sự công bằng.

Đặc biệt cảm ơn mỗi vị thiên thần nhỏ đã ở đây sưu tầm và bình luận. Mỗi một lời bình luận, mỗi một sưu tầm tăng lên, đều là động lực lớn nhất để tôi kiên trì. Hiện tại, chỉ hy vọng quyển sách tiếp theo có thể viết tốt hơn, cũng mong muốn cuốn sách tiếp theo vẫn có thể nhìn thấy được hình bóng của các bạn.

Con đường viết văn này dài dằng dẵng lại đơn điệu, cám ơn sự bầu bạn của các bạn ~ yêu các bạn! ~