Chương 6

Một tiếng hét cực kỳ đinh tai vang lên, tôi nổi trên mặt nước, ngơ ngác nhìn thân hình hai con quỷ nổ mạnh ra ánh sáng vàng, sau đó hai luồng khí đen dần dần trở nên yếu đi.

Tống Phi Phi liên tiếp không ngừng bắn súng cao su, rất nhanh, hai con quỷ đã quay cuồng rồi trốn vào trong nước dưới đòn tấn công của cô ấy.

Mặt nước bình lặng trở lại.

Tống Phi Phi thật là cmn nhân tài đây mà!

Thế mà lại cuộn bùa lại dùng súng cao su bắn quỷ!

Tôi hít một hơi sâu rồi lặn xuống nước, dùng sức đâm mạnh vào cái bóng mờ nhạt trước mặt: một con thủy quỷ dùng chân đá tôi ra, kéo theo đồng bọn bơi sang bờ bên kia.

Không tốt, bọn nó đang muốn lên bờ!

Tống Phi Phi đã dùng sạch đống bùa của mình, ngay lúc cô ấy đang cúi đầu xoa bóp cánh tay tê mỏi thì hai vật thể không rõ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, nhảy đến trước mặt cô ấy.

Đó là một nam một nữ khoảng ngoài ba mươi. Khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông trông mơ hồ quen thuộc, Tống Phi Phi sửng sốt.

Con quỷ nam này, nhìn quen quá.

Mà con quỷ nữ này, trông cũng quen quen.

Giang Bắc Châu cũng ngơ ngác nhìn hai con quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt, lá bùa đang giơ lên cao vội vàng thu lại.

Hắn không thể tin nhìn mọi thứ trước mắt, choáng váng hồi lâu không nói nổi nên lời.

Lúc này tôi đã trèo lên bờ, nhìn hai người ngây ngẩn trước mắt, vội vung kiếm đồng xu lên:

"Yêu nghiệt! Ăn ta một kiếm!”

Tôi vừa nhào ra thì một bóng người bất chợt lao tới tông cho tôi lăn sang một bên.

"Định mệnh! Giang Bắc Châu! Anh điên rồi hả!"

"Đó là bố tôi!"

Hai con quỷ rõ ràng hơi sửng sốt khi nhìn thấy chúng tôi xung đột nội bộ, vậy mà lại cứ thế nhìn chúng tôi, quên cả động thủ.

Giang Bắc Châu luống cuống bò từ dưới đất dậy, còn không quên duỗi tay kéo tôi dậy cùng nữa.

Tống Phi Phi đã hoàn toàn choáng váng trước diễn biến này,

"Nam quỷ này là bố của anh á? Thế nữ quỷ này là ai?”

Giang Bắc Châu thở dài:

"Đó là mẹ của Trần Văn, chính là cô gái đến nhà tôi lúc tối ấy.”

Lúc này Bách Linh cũng bay tới, tôi nháy mắt với Bách Linh, chị ta liền ra tay tóm chặt lấy hai con quỷ.

Tôi lấy ra hai quả hồ lô, nhanh chóng thu hai con quỷ lại, sau đó ngã quỵ xuống đất, thực sự quá mệt.

Ba người một quỷ ngồi dưới đất nhìn nhau.

"Không phải anh nói bố anh và mẹ Trần Văn bỏ trốn cùng nhau à?”

Tống Phi Phi nâng cằm, nhìn Giang Bắc Châu với vẻ ngờ vực.

Tôi quay đầu nhìn hồ chứa nước sâu thăm thẳm:

"Thế tức là, trong hồ chứa nước này có đến ba cỗ thi thể, bố mẹ anh, với mẹ của Trần Văn."

Mọi người đều lặng im.

"Vừa rồi bố anh có vẻ không nhận ra anh, nếu tôi đoán không sai, thì cách bố anh chết có lẽ cũng giống như mẹ anh vậy, hung thủ hẳn cùng là một người.”

Tôi và Bách Linh nhìn nhau, chìm vào suy tư.

Vốn tưởng rằng chỉ cần đối phó với một mình chị Hà, nhưng nay lại thêm hai người nữa, phải thu phục ba con ác ma, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.



"Đi thôi, hồ nước này sâu lắm, đêm nay chắc chắn không vớt được xương đâu, tôi phải gọi người đến hỗ trợ thôi.”

Ba người chúng tôi mang theo tâm sự nặng nề xuống núi, Giang Bắc Châu một mực không nói lời nào, Tống Phi Phi thì cúi đầu trầm tư, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Giang Bắc Châu.

"Tôi cảm thấy bố của Trần Văn rất đáng nghi, cô thấy sao?”

Tống Phi Phi chọc vào cánh tay tôi, nháy mắt với tôi.

Tôi đang chìm đắm vào những suy nghĩ của riêng mình.

Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ, được sư phụ nhận nuôi, lúc đó sư phụ cũng đã rất lớn tuổi rồi, thực chất là sư huynh một tay nuôi tôi khôn lớn.

Lần trước cãi nhau với sư huynh, là bởi vì phòng luyện đan của sư huynh phát nổ, quan trọng nhất chính là, cái máy tính tôi đã tốn rất nhiều tiền mua cũng hy sinh trong sự cố đó.

Kỹ thuật luyện đan của sư huynh cực kỳ kém, nhưng sư huynh vẫn kiên trì luyện đan, không biết đã nổ nát bao nhiêu thứ trong đạo quán rồi.

Tôi cãi nhau một trận to với sư huynh rồi bỏ nhà đi, bây giờ mà quay đầu lại tìm huynh ấy nhờ giúp đỡ thì hơi ngại.

"Linh Châu, cô ngốc rồi hả, đang hỏi cô đó!”

"À ờ, tôi cũng nghĩ bố cô ta khả nghi, bình thường nếu hai vợ chồng mà chết một người, thì người còn lại sẽ là người bị tình nghi đầu tiên.”

Giang Bắc Châu khụt khịt mũi, trầm giọng nói.

“Tình cảm của bố mẹ tôi vốn rất tốt, năm đó họ đều bảo là bố tôi với mẹ Trần Văn bỏ trốn, nhưng mà tôi không tin.”

"Bố của Trần Văn thường xuyên uống rượu, tính khí rất tệ, uống say thì sẽ đánh đập mẹ Trần Văn, bố mẹ tôi đã nhiều lần qua giúp đỡ.”

“Sau đó, tôi và mẹ về nhà ngoại hai ngày, lúc về thì bố Trần Văn nói, bố tôi đã đi rồi, còn dắt cả vợ ông ta đi cùng. Đồ đạc trong nhà của bố tôi cũng không thấy đâu nữa, mẹ tôi ra ngoài tìm bố, nhưng có tìm thế nào cũng không thấy.”

“Cuối cùng, mẹ tôi khổ cực vất vả nuôi sống tôi, không ngờ còn chưa qua hai năm, mẹ cũng biến mất.”

Tôi vỗ vỗ vai hắn.

"Chân tướng rất nhanh sẽ được phơi bày thôi, họ sẽ không chết vô ích, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho họ!”

"Linh Châu! Cám ơn cô!"

Giang Bắc Châu nắm tay tôi, ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi.

Tôi có chút không quen ở gần một người đàn ông xa lạ như vậy, chỉ có thể xấu hổ mà nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ấy.

Tống Phi Phi thấy vậy, cũng nhào qua ôm lấy tôi:

"Linh Châu! Tôi cũng cảm ơn cô! Từ sau khi gặp được cô, cuộc sống của tôi thật sự quá đặc sắc!”

Tôi như nhân bánh quy bị kẹp giữa hai người họ.

Bách Linh lượn sang một bên, nhìn đến tấm tắc kỳ lạ.

Về khách sạn nghỉ ngơi cũng thì cũng đã là rạng sáng, gửi tin nhắn cho sư điệt* xong, tôi liền lăn ra ngủ.

(*Sư điệt: Đồ đệ của sư huynh)

Hôm sau, lúc tôi thức dậy đã là trưa, vừa bước vào sảnh khách sạn thì một cô gái trẻ lao như tên bắn về phía tôi, ôm chầm lấy tôi.

"Tiểu sư thúc!!! Người thật là vô lương tâm!!! Lâu như vậy còn không tới tìm chúng ta!”

"Tiểu sư thúc, chúng ta tới rồi đây!"

Một thanh niên khác đứng bên cạnh của vui vẻ nhìn tôi, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền.

"Thanh Huyền, Thanh Vũ,"

Tôi kích động ôm lấy vai Thanh Vũ.

"Sư huynh, khụ, gần đây sư huynh thế nào? Vẫn còn luyện đan à?”

“Haiz, còn luyện, hai ngày trước lại nổ tung hai gian phòng rồi, con và sư huynh mới xuống núi giúp sư phụ thu thập thiện khoản, định tu bổ lại đạo quán.”

Thanh Huyền và Thanh Vũ đều là trẻ mồ côi được sư huynh nhặt về, mặc dù kém hơi tôi một vế, nhưng tuổi tác cũng chẳng nhỏ hơn tôi là mấy.

Ba chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm không khác gì tỷ đệ ruột thịt.

Có Thanh Huyền, Thanh Vũ giúp đỡ, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Chúng tôi mang đồ lặn quay trở lại núi, chẳng mấy chốc, ba bộ xương dưới đáy hồ đã được tìm thấy.

"Quả nhiên là Trấn Hồn Đinh.”

Tôi chạm vào đầu của mấy bộ xương, mỗi cái đầu lâu đều bị đóng một cái đinh, đuôi của đinh còn phát ra ánh sáng đen âm trầm.

"Thanh Huyền, Thanh Vũ, chuẩn bị An Hồn Trận và Phược Quỷ Trận, nửa đêm nay, ta sẽ bắt đầu hành động.

Vì là ban ngày nên tôi đã thu Bách Linh vào trong hồ lô.

Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu cũng qua giúp đỡ, đặc biệt là Tống Phi Phi, trông có vẻ như kích động muốn ngất đi luôn vậy.

Cô ấy thực sự thích bắt quỷ ha, thân thể khỏe mạnh, to gan, người cũng nhiệt tình ấm áp.

Quan trọng nhất là, có tiền.

Tôi liếc nhìn Tống Phi Phi, cảm thấy cô ấy thật là một hạt giống tốt để học đạo pháp.