Chương 7

Giang Bắc Châu ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, vô cùng cẩn thận di chuyển ba bộ xương đến vị trí chúng tôi đã bố trí.

Chỉ thấy một vòng tròn lớn được vẽ bằng chu sa trên mặt đất, ba bộ xương đặt chính giữa vòng tròn, dưới ba bộ xương là những phù văn chằng chịt rậm rạp.

Chính giữa vòng tròn đặt một lư hương cổ xưa.

Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu đã rút lui ra bên ngoài vòng tròn, họ nhìn chúng tôi với vẻ mặt khẩn trương.

Bầu trời đã tối đen, mây đen dày đặc bao phủ, tia sáng cuối cùng của ánh trăng cũng bị che khuất.

Tôi lấy ra một lá bùa, véo một thủ ấn, lá bùa lập tức bay về phía lư hương, đầu hương trong lư nháy mắt chuyển hồng.

Lúc này, một trận gió mạnh vừa thổi tới, không khí bỗng trở nên vừa quỷ dị vừa căng thẳng.

Đúng lúc này, trong ngọn núi vốn tối đen như mực đột nhiên bừng lên một luồng sáng trắng vô cùng lóa mắt, tức khắc khiến nơi chúng tôi đang đứng trở nên sáng rõ như ban ngày.

Tôi thở dài, quay sang người đang cầm đèn pin Tống Phi Phi.

"Phi Phi, cái đèn này của cô, có phải là sáng quá trớn rồi không hả?”

Tống Phi Phi cười gượng sờ đầu:

"Còn không phải vì tôi không thấy rõ sao, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi, để tôi đổi sang cái công suất nhỏ hơn.”

Cô ấy quả nhiên y lời, đổi thành một cái đèn pin nhỏ hơn, đèn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, ánh sáng vàng đó hắt lên mặt Lục Thanh Huyền, khiến mặt cậu ấy nửa sáng nửa tối, thoạt trông cực kỳ giống quỷ.

Hay rồi, không khí vốn đã đáng sợ giờ càng thêm âm trầm rồi.

Tôi quay đầu đi, lấy lại sự chú ý:

"Thanh Huyền, Thanh Vũ, nghe mệnh lệnh của ta!"

“Rõ!”

Người hét to nhất, là Tống Phi Phi đang phấn khích.

Tôi hít sâu một hơi, sau khi thả ba con quỷ ra khỏi hồ lô, vừa niệm chú ngữ, hai tay vừa nhanh chóng kết ấn, liên tục đánh từng đạo ánh sáng vàng lên bộ xương khô trước mặt.

Khi tia sáng vàng cuối cùng nhập vào, bộ xương bỗng rung chuyển dữ dội, ba bộ xương giống như có nam châm, nhanh chóng hít quỷ hồn vào trong.

Sau khi quỷ hồn nhập thể, ba bộ xương nằm trên mặt đất đồng thời đứng dậy, giống y như đội quân bất tử chiếu trong phim.

"Chết tiệt! Thật cmn kí©h thí©ɧ!”

Tống Phi Phi nắm chặt tay, ở cách đó không xa nhảy lên nhảy xuống, bởi vì hưng phấn không chỗ nào phát tiết, cô ấy liền đấm Giang Bắc Châu hai cái, đấm đến mức Giang Bắc Châu ho sặc sụa.

“Vân triện thái hư, hạo kiếp chi sơ, ngô năng hỗn nguyên, thị trầm thị phù!”

"Cấp cấp như luật lệnh! Khởi!”

Vừa niệm chú xong, ba luồng hắc khí từ trên đầu ba bộ xương bắn thẳng lên, ba bộ xương lấy tay ôm đầu, kêu lên đau đớn.



Tôi nhảy dựng lên cao, bắt lấy ba cái Trấn Hồn Đinh vào tay, Thanh Huyền Và Thanh Vũ cũng mỗi người bắt lấy một cái.

"Trần Lỗi! Mày không chết tử tế được!"

"Trần Lỗi, anh buông tha tôi đi, tôi còn có vợ con, cầu xin anh buông tha tôi!”

"Chồng ơi, chồng ơi, anh đừng đánh em nữa, em sai rồi, em biết em sai rồi!”

Ba bộ xương mơ hồ khôi phục lại bộ dạng lúc trước, trên mặt mỗi người đều là khủng hoảng, căm hận, sợ hãi cùng tuyệt vọng.

"Thanh Huyền, Thanh Vũ, dàn trận!"

Tôi vừa ra lệnh, ba người nhanh chóng ngồi xuống đất, vòng tròn vây quanh bắt đầu nổi gió cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã cát bay đá chạy, thậm chí không trông thấy rõ bóng người.

Lúc này, trên bầu trời mây đen tán đi, ánh trăng buông xuống, chiếu sáng toàn bộ núi rừng.

Trong trận cũng khôi phục lại bình tĩnh, ba bộ xương yên lặng nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có ba bóng quỷ hồn trôi nổi.

“Châu Châu!”

Chị Hà nhìn chằm chằm vào nơi Giang Bắc Châu đứng, che miệng khóc không ngừng, bố của Giang Bắc Châu đứng bên cạnh an ủi, mẹ Trần Văn thì nhìn Giang Bắc Châu, nước mắt cũng giàn giụa.

Chị Hà và những người khác lấy lại ký ức, chân tướng sự việc cũng nổi lên mặt nước.

Hóa ra khi đó, bố của Trần Văn – Trần Lỗi - rất thích đánh vợ mỗi khi say rượu, bố của Giang Bắc Châu không đành lòng, thường đi qua can ngăn.

Mẹ của Trần Văn rất biết ơn nhà họ Giang, thỉnh thoảng sẽ làm mấy món ăn ngon đưa qua, lâu rồi, Trần Lỗi lại thấy không vui.

Gã cho rằng vợ mình chắc chắn đã phải lòng bố Giang, cái tên tiểu bạch kiểm* đó rồi.

(*Chỉ người thoạt trông nhu nhược yếu ớt)

Hôm ấy, mẹ Giang Bắc Châu dắt con về thăm ngoại, trong nhà chỉ có một mình bố Giang.

Trần Lỗi lại như thường lệ uống quá chén rồi bắt đầu đánh vợ, bố Giang nghe thấy tiếng kêu khóc thì mới tới gõ cửa.

Trần Lỗi vừa ghen vừa ghét, đã lấy dao đâm chết bố Giang và vợ mình.

Cha của gã là một thợ mộc trong trấn, biết dùng mấy yểm thuật Lỗ Ban, sau khi gϊếŧ người, cảm thấy chột da, gã liền dùng tà thuật k.h.o.é.t mắt cắt lưỡi hai người, đóng đinh trấn hồn vào đầu, rồi vứt thi thể xuống cái hồ chứa nước bỏ hoang tình cờ phát hiện được.

Gã đặt điều rằng vợ mình đã bỏ trốn với bố Giang, hồi đó chưa có camera giám sát, lại thêm gã thường uống say rồi đi khắp nói nói vợ mình phải lòng bố Giang, nhất thời thế mà lại chẳng có ai nghi ngờ.

Sau đó, gã lại cảm thấy bố Giang với vợ mình có cặp thật, thế thì gã chịu thiệt lớn, vậy nên mới muốn xuống tay với mẹ Giang Bắc Châu, muốn xâm phạm bà.

Ngày hôm đó, nhân lúc Giang Bắc Châu đi học, Trần Lỗi đã kiếm cớ lừa mẹ Giang Bắc Châu đến nhà mình để thực hiện hành vi tội lỗi, nhưng mẹ Giang Bắc Châu phản kháng quá kịch liệt, cuối cùng đã bị gã gϊếŧ luôn.

Gϊếŧ xong, hắn lại làm theo tà pháp kia, rồi ném thi thể xuống hồ chứa.



Đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Mọi người yên lặng ngồi một bên, nghe người nhà họ Giang than khóc với nhau, Tống Phi Phi cũng đồng tình nhìn Giang Bắc Châu một cái.

Chỉ vì ở cạnh nhà ác ma mà Giang Bắc Châu mới thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Điều đáng sợ hơn nữa là, Trần Văn biết tất cả những chuyện này.

Cô ta đã tận mắt chứng kiến cha gϊếŧ mẹ nhưng lại trốn trong phòng không chịu bước ra ngoài.

Mẹ của Trần Văn lơ lửng trên không, bà quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh với gia đình Giang.

"Anh Giang, chị dâu, là em có lỗi với nhà anh chị, em sẽ tự mình về kết liễu hai cha con kia!”

Nói xong bà hú lên một tiếng dài chói tai, rồi phi nhanh xuống núi.

"Không ổn! Nếu bà ấy gϊếŧ người, bị âm sai bắt được thì chỉ có thể xuống địa ngục, không thể đầu thai được nữa!”

Tôi lo lắng đứng dậy, hiện trường lập tức hỗn loạn, mọi người chẳng kịp thu dọn đồ đạc vứt đầy đất, vội vàng chạy xuống núi.

"Giang Bắc Châu, anh ở lại đây trông chừng bố mẹ mình đi, Thanh Huyền, cậu cũng ở lại!”

Tôi mang theo Tống Phi Phi và Thanh Vũ nhanh chóng chạy xuống núi, một khi quỷ lấy mạng người thì sẽ không thể thoát khỏi sự truy đuổi của âm sai, mẹ Trần Văn đã bị tổn thương quá sâu nên định cá chết lưới rách đây mà.

Bây giờ là nửa đêm, đường lên núi quá tối, chúng tôi thật sự không đi nhanh được.

Khi ba người thở hổn hển chạy đến khu chung cư nhà Giang Bắc Châu, thì phát hiện khu đó đã hoàn toàn hỗn loạn.

Nhìn ngọn lửa tung hoành trong nhà Trần Văn, tôi thở dài, thật là một tấn bi kịch, đã mất đi 5 mạng người rồi.



Xe cứu hỏa đến rất nhanh, và vì kịp thời dập tắt được ngọn lửa nên nó chỉ thiêu rụi nhà Trần Văn, không ảnh hưởng gì đến hàng xóm cả.

Mà Trần Văn và bố cô ta cũng chết trong trận hỏa hoạn này.

Nhìn cảnh một nhà ba người bị âm sai áp tải đi, lòng tôi nặng trĩu.

Tôi tìm một nơi có phong thủy tốt cho Giang Bắc Châu, anh thu thập xương cốt của bố mẹ mình lại, tổ chức một đám tang đơn giản.

Thanh Huyền và Thanh Vũ giúp tôi xong, lưu luyến rời đi.

Môn phái có quy định, đệ tử trong môn xuống núi, nhất định phải tự mình lịch luyện mới được.

Bởi vì trên thế giới này, việc bất bình rất nhiều, yêu ma quỷ quái cũng nhiều, chỉ có tách ra, chúng tôi mới có thể giúp được nhiều người hơn.

Tống Phi Phi nắm tay Thanh Vũ, khóc đến mức không thở nổi:

"Thanh Vũ, hu hu hu hu hu, cô nhất định phải hu hu hu hu, nếu không thì tôi sẽ hu hu hu hu hu!”

Hai người họ vừa gặp đã quen, thiếu mỗi dập đầu kết bái nữa thôi.

"Được rồi, đi thôi, chúng ta trở về đi, nhà ma của tôi còn phải mở cửa làm ăn nữa!"

Tôi kéo Tống Phi Phi, Giang Bắc Châu cũng vỗ vỗ vai Tống Phi Phi.

Mặc dù cái chết của bố mẹ anh là một đả kích rất lớn, nhưng những kẻ xấu cũng đã nhận được quả báo, linh hồn bố mẹ anh đã có thể đầu thai, tảng đá nặng nề đè trong lòng được cởi bỏ, Giang Bắc Châu trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều.

Người như anh ấy, sau khi bố mẹ qua đời bao nhiêu năm mà còn có thể nói lời từ biệt tử tế, cũng coi như đã may mắn rồi.

Tống Phi Phi lau nước mắt, một tay nắm chặt, lớn tiếng thề thốt:

"Tôi, Tống Phi Phi, nhất định sẽ làm môn phái phát dương quang đại! Hàng yêu phục ma, trừ gian diệt ác!!!”

"Ê, cô là đệ tử của môn phái tôi từ hồi nào thế, tôi còn chưa đồng ý thu nhận cô làm đồ đệ mà!”

Tôi kéo Tống Phi Phi, đùa giỡn náo loạn với cô ấy, cùng chạy về phía trước.

Câu chuyện của chúng tôi, chỉ mới bắt đầu thôi.

(The End)