Quyển 2 - Chương 1

Có cặp cha mẹ của một cậu trai bị mất tích đã đến tìm tôi, muốn nhờ tôi giúp họ tìm con trai.

Nhưng mà từng loại dấu hiệu lộ ra lại cho thấy, có lẽ cậu trai đó đã chết rồi, nhưng trái tim, thì vẫn còn đang đập.



"Chú, thím, chúng ta phải tin vào khoa học, chúng ta bị lừa còn chưa đủ nhiều hay sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ tiêu sạch tiền dưỡng lão đấy!”

"Văn Hiên, con đừng cản thím, thím quyết phải tìm cho bằng được Tiểu Lỗi! Bất kể là khoa học hay là mê tín, chú thím đều phải thử xem!”

Vừa sáng sớm trong sân đã vang lên tiếng tranh cãi, tôi ngái ngủ mơ màng đẩy cửa phòng đi ra, thấy một đôi vợ chồng mặt đầy tang thương với một chàng trai trông vô cùng tuấn tú.

"Các người tìm ai thế?”

Tôi dụi dụi mắt, nghi ngờ nhìn ba người đứng trong sân.

"Tôi tìm Linh Châu đại sư!”

Tôi gãi đầu: "Tìm tôi hả, có chuyện gì hả?”

Trong sân đột ngột yên tĩnh lại.

Cặp vợ chồng trung niên kia vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, trong ánh mắt thoáng qua do dự với một chút hối hận.

Ánh mắt của chàng trai thì càng thêm trắng ra, chỉ thiếu nước nói luôn tôi còn chưa mọc đủ lông đã chạy ra lừa đảo rồi.

Tôi trợn trắng mắt: “Không cần nghi ngờ nữa đâu, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, chưa nghe thấy bao giờ hả? Ra phòng khách chờ đi, lát nữa tôi qua.”

Sau khi rửa mặt súc miệng xong, tôi thay đạo bào màu lam đi tới phòng khách. Người ta thường nói người dựa y phục, Phật dựa kim trang mà.

Nhìn tôi búi nửa đầu lên, mặc đạo bào vào, sắc mặt của đôi vợ chồng trung niên mới khá hơn một chút.

"Linh Châu đại sư, đây là chồng tôi, họ Diệp, tôi được Lý đại nương nhà trưởng thôn giới thiệu tới đây, bà ấy nói đại sư lợi hại lắm, chủ nhiệm Lý Gia Thôn nhà mẹ đẻ bà ấy có đứa cháu gái bị trúng tà, mời đại sư đến xem là tốt lên ngay.”



Tôi khẽ gật đầu, rót cho mỗi người một chén trà.

Đôi vợ chồng trung niên này trông rất không ổn, đặc biệt là người phụ nữ trước mặt tôi, có lẽ còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng đã đầy mặt phong sương. Làn da vốn là màu ngăm hồng do gió thổi nắng chiếu, vì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đôi mắt đã sưng húp lên chỉ còn lại một khe hẹp.

Hai người vừa uống xong trà thì lập tức dựa vào ghế sô pha ngủ thϊếp đi, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Chàng trai kia kinh ngạc thấy thế, lập tức quay đầu đề phòng nhìn chằm chằm tôi: “Sao cô dám hạ thuốc hả? Thuốc ngủ à?”

Tôi thở dài một hơi, đầu óc anh trai này trông có vẻ không tốt lắm thì phải.

"Đây gọi là trà an thần, chú thím cậu vì thương tâm quá độ mà thần hồn bất ổn, cứ tiếp tục như thế thì thân thể hai người sẽ suy sụp, tổn hại lớn đến thọ mệnh mất.”

"Chuyện còn lại cậu nói tiếp đi, để họ ngủ một giấc cho tử tế.”

Chàng trai trẻ này tên là Diệp Văn Hiên, tháng trước vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành luật.

Cậu ta có một đứa em họ, tên là Diệp Tiểu Lỗi, cũng là con trai duy nhất của cặp vợ chồng trung niên này.

Diệp Tiểu Lỗi là học sinh lớp 11 của một trường cấp ba, thành tích học tập luôn cầm cờ đi trước.

Vì nhà ở trong thôn, cách trường học rất xa, nên Diệp Tiểu Lỗi luôn ở lại trường, cứ mỗi thứ sáu hàng tuần sau khi tan học, cậu ấy sẽ bắt chuyến xe cuối cùng để trở về thôn.

Hôm đó, cha mẹ Diệp đợi mãi đến hơn mười giờ vẫn chưa thấy con trai về, không khỏi không lo lắng.

Nhưng ai biết, khi họ chạy đến trường, thì trường học lại bảo Diệp Tiểu Lôi đã sớm rời khỏi trường rồi.

Hai người vội đến đồn cảnh sát để báo án, nhưng cảnh sát lại nói, người mất tích chưa đủ 24 tiếng đồng hồ thì không thể lập án, kêu họ đến mấy tiệm nét hoặc phòng bi a tìm xem.

Xét cho cùng thì học sinh tuổi này, sau giờ học hẹn bạn bè đi chơi game hay gì đó là rất bình thường.

Lúc trước đồn cảnh sát từng rầm rộ đi tìm một cậu bé, nhưng kết quả cậu ta lại chạy đi chơi game thâu đêm với bạn.



Ngày hôm sau, vẫn không thấy tăm tích Diệp Tiểu Lỗi đâu, người cả thôn đều lo lắng theo.

Thôn dân Diệp Gia Thôn chất phác thật thà, họ hàng thân thích trong thôn cũng nhiều, với lại Diệp Tiểu Lỗi vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn học giỏi, người trong thôn đang trông mong cậu ấy sẽ thi đậu một trường đại học tốt, mang lại vinh quang cho cả thôn nữa đây.

Diệp Văn Hiên cũng xin nghỉ ở đơn vị thực tập, vội trở về nhà giúp tìm em họ.

Lần tìm kiếm này, kéo dài suốt một tháng.

Camera của trường đã quay được cảnh Diệp Tiểu Lỗi khoác cặp sách đi ra khỏi cổng, còn cảnh sát trích lục camera thì thấy Diệp Tiểu Lỗi đi vào trong một con hẻm nhỏ rồi biến mất luôn tại đó.

Khu tập thể cũ kia sắp bị phá dỡ rồi nên không có camera.

Vụ việc lập tức rơi vào bế tắc, khu tập thể đó mở rộng ra tứ phía, rất nhiều hộ từ địa phương khác đến thuê phòng, mỗi ngày xe cộ qua lại nườm nượp, dòng người tấp nập, muốn tìm thấy một người mất tích tại đây, thật sự quá khó khăn.

Cha mẹ Diệp đã dán thông báo tìm người khắp mọi nơi, nhờ đến cả truyền thông giúp đỡ, cố gắng thử tất cả các biện pháp.

Nhưng tin tức của Diệp Tiểu Lỗi cứ như hòn đá ném xuống biển, thậm chí không nhấc nổi lên bọt sóng.

Trong tuyệt vọng, cha mẹ Diệp bắt đầu tìm đến sự giúp đỡ của các thuật sư dân gian, nhưng họ đã bị lừa mất rất nhiều tiền mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của Diệp Tiểu Lỗi.

Tôi tội nghiệp liếc nhìn cha mẹ Diệp một cái, cậu bé 17 tuổi mất tích suốt một tháng, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

"Cậu lấy một bộ bộ quần áo hoặc đồ dùng mà Diệp Tiểu Lỗi thường mang theo hàng ngày, với sinh thần bát tự của cậu ấy tới đây, tốt nhất là có cả tóc hay móng tay gì đó nữa.”

Diệp Văn Hiên hệt như diễn ảo thuật, lấy ra một đống đồ từ trong cái túi đặt bên chân mẹ Diệp.



Cậu ta cười khổ một tiếng ngẩng đầu lên: “Gần đây chúng tôi đã tìm đến rất nhiều kẻ tự xưng là đại sư, những thứ đồ này đều chuẩn bị sẵn rồi.”

"Được lắm, Lục Linh Châu! Cô thế mà dám lén tiếp khách sau lưng tôi cơ đấy!”

Tôi vừa lấy được đồ chuẩn bị động thủ, thì vừa lúc Tống Phi Phi liên thanh xông tới.

"Cái đồ không có lương tâm nhà cô, tôi chỉ mới ra cửa mua bữa sáng thôi mà cô đã phản bội tôi rồi!”

Tôi trợn trắng mắt, xua tay với Diệp Văn Hiên: “Đây là bạn tốt khiêm trợ lý của tôi, Tống Phi Phi, đầu óc không được tốt lắm, cậu không cần để ý đến cô ấy.”

Tống Phi Phi là một phú nhị đại* có tiếng trong vùng này, sau khi biết tôi có thể bắt quỷ thì cô ấy cứ bám chặt lấy tôi, dưới uy lực của đồng tiền, tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhận cô ấy làm trợ lý.

(*Phú nhị đại: con cháu nhà giàu)

"Đừng làm loạn nữa, đang bàn chính sự đây này, ta phải tìm một thiếu niên mất tích.”

"Hở, họ đã lo lắng đến ngất xỉu rồi hả? Thế thì chúng ta phải khẩn trương lên thôi!”

Tống Phi Phi nhìn chằm chằm vào cha mẹ Diệp đang ngủ ngon lành, cuối cùng cũng nghiêm túc lại.

Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một con búp bê nặn từ đất bùn, thứ này chuyên dùng để tìm người, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới làm ra được nó.

Để làm ra con búp bê này, thì đất bùn phải chọn loại ở giữa đường cái.

Mọi người cũng từng thấy có người đốt vàng mã bên đường rồi phải không, đây là vì đường cái có thể nối liền âm dương, vừa có âm khí lại hàm chứa cả dương khí.

Cùng với sự tiến bộ của xã hội, những con đường giờ đều được trải nhựa.

Để tìm được đường đất, tôi đã phải chạy suốt mấy cái thôn mới tìm được đất phù hợp điều kiện.

Sau khi có đất, lại còn phải trộn nước.

Loại nước này cũng không phải loại thường, mà phải là dương gian thủy tràn đầy nhân khí mới được.

Có một số thôn ở bên cạnh sông, thôn dân thường dùng nước sông giặt quần áo, rửa rau, trẻ con nghịch nước trong sông.

Loại nước của những con sông này đều nhiễm yên hoa khí, chính là loại dương gian thủy tốt nhất.

Làm búp bê đất vào ngày âm tháng âm năm âm, sau đó phơi búp bê đất dưới ánh mặt trời gay gắt nhất lúc giữa trưa trong suốt 9 ngày, thì mới có thể tạo ra được một con búp bê truy hồn có linh tính.



Tôi lấy ra một nghiên mực tàu, cắt lấy một góc áo của Diệp TIểu Lỗi, rồi đốt mấy sợi tóc mà Diệp Văn Hiên đưa cho với lá bùa, sau đó cẩn thận đổ tro đã cháy hết vào nghiên mực.

Sau khi dùng hỗn hợp mực trộn tro của tóc và vải áo để viết sinh thần bát tự của Diệp Tiểu Lỗi lên thân con búp bê truy hồn, tôi đặt một chậu sen đá nhỏ ở phía Đông, cùng một nắm tiền xu ở phía Tây.

Thấy ánh mắt khó hiểu của Tống Phi Phi, tôi kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: “Đông vì mộc, mộc đại diện cho sinh cơ, đặt một cái cây sẽ tăng thêm sinh cơ.”

"Tây vì kim khí, túc sát chi địa, vạn vật điêu tàn, mộc tuyệt vu kim.”

"Đợi lát nữa nếu búp bê truy hồn đi về phía cái cây, thì nghĩa là Diệp Tiểu Lỗi vẫn còn sống.”

Tống Phi Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ấy xoa xoa cằm, chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, nếu đi về phía nắm tiền thì nghĩa là Diệp Tiểu Lỗi đã xong rồi phải không?”

Diệp Văn Hiên thần sắc đại biến, tôi vội nháy mắt với Tống Phi Phi, người này thật là không biết giữ mồm giữ miệng gì cả.

Diệp Văn Hiên lau nước mắt, lộ ra nụ cười gượng với tôi: “Linh Châu đại sư, tôi đã cùng chú thím tìm lâu như vậy rồi, mặc dù đến giờ tôi vẫn chưa phải hoàn toàn tin tưởng vào những thứ này, nhưng tôi có thể cảm giác được cô là một người tốt, không giống như những kẻ lừa đảo lúc trước.”

Tống Phi Phi lập tức hai tay chống nạnh nhảy dựng lên: "Cậu nói ai lừa đảo hả! Tận cùng của khoa học là thần học đấy có biết không, đợi lát nữa sẽ để cậu nhìn thấy sự lợi hại của Linh Châu nhà chúng tôi!”

Tôi trừng Tống Phi Phi một cái, cô ấy lập tức bình tĩnh lại, khom người hành lễ với tôi: “Linh Châu đại sư, mời ngài tiếp tục!”