Quyển 2 - Chương 2

Tôi hít một hơi thật sâu, đặt búp bê truy hồn vào giữa, sau đó hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn.

Theo thủ thế của tôi, vô số những tia sáng trắng nhỏ mà mắt thường có thể thấy được tiến vào thân thể búp bê truy hồn.

Búp bê truy hồn chầm chậm di chuyển, đầu tiên là lắc lắc đầu, sau đó là vẫy vẫy tay.

Tống Phi Phi và Diệp Văn Hiên ở một bên nhìn đến mức không dám thở mạnh.

"Cấp linh đáo hiện, ngô vi phong linh, truy hồn đoạt hồn, ngũ hành tam giới!”

"Khởi!”

Tiếng thét của tôi vừa dứt, toàn thân của búp bê truy hồn chợt rung động kịch liệt.

Chỉ chốc lát, cả con búp bê bị tách ra thành hai nửa, một nửa lăn đến chỗ nắm tiền, một nửa lăn đến chỗ chậu cây mới dừng lại.

Bòa mọe!

Búp bê truy hồn của tôi!!!

Tôi hít một hơi thật sâu, đau lòng đến độ phải ấn chặt ngực.

Tống Phi Phi và Diệp Văn Hiên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn biến cố trước mắt.

"A! Tôi biết rồi!” Tống Phi Phi hô to một tiếng, “Cái này có nghĩa là, nửa sống nửa chết!”

Tôi khẽ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Đây nghĩa là, nội tạng của cậu ấy có lẽ đã không còn ở trong thân thể nữa rồi.”

...

Diệp Văn Hiên sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt có mấy phần hung ác: "Ý cô là, Tiểu Lỗi bị người moi nội tạng rồi sao?”

Tống Phi Phi hít vào một ngụm khí lạnh: “Moi, moi nội tạng?”

Tôi đau khổ nhặt búp bê truy hồn đã bị đứt ra làm đôi lên, khẽ gật đầu.

"Chúng ta phải tìm thấy thi thể của Tiểu Lỗi trước, thì mới tiếp tục tìm thấy các phần nội tạng khác được.”

"Rầm!"

Tống Phi Phi vỗ bàn nhảy dựng lên tại chỗ: "Có còn là con người nữa không chứ! Thật là quá quắt! Linh Châu! Chúng ta nhất định phải thay trời hành đạo tóm lấy hung thủ!”

Giọng cô ấy cao quá, vô tình khiến cho cha mẹ Diệp đang ngủ mơ mơ màng màng chợt tỉnh lại.

“Ừm, sao tôi lại ngủ thϊếp đi nhỉ.” Mẹ Diệp dụi dụi mắt đứng dậy, vẻ mặt vội vàng nhìn tôi, “Linh Châu đại sư, có tin tức gì của Tiểu Lỗi không?”

Tôi khó xử gãi đầu, nháy mắt ra hiệu cho Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi nhìn sắc mặt tiều tụy của mẹ Diệp, rốt cuộc vẫn không đành lòng nói ra.

Do dự hồi lâu, cô ấy lại quay đầu nói với Diệp Văn Hiên: “Cái này, chúng tôi đã nói hết tình cảnh cho Diệp Văn Hiên rồi, để cậu ta giải thích cặn kẽ cho hai người nghe nhé, tôi vội đi vệ sinh đây, cáo từ!”

Nói xong thì hệt như một con thỏ nhảy tót ra khỏi phòng, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

"Phi Phi, cô quên cầm giấy rồi!”

Tôi hét to một tiếng, sau đó ném lại cho Diệp Văn Hiên một ánh mắt, rồi cũng lao ra khỏi phòng.

Aiz, thật sự là không nhìn nổi loại đau khổ thế gian này mà!



Tôi và Tống Phi Phi lén lút núp ở ngoài cửa, chẳng mấy chốc, trong phòng truyền ra tiếng khóc xé lòng.

Tống Phi Phi gạt nước mắt: "Này Linh Châu, tôi nhìn mà lòng khó chịu quá, gia đình này thật là khổ mà, chi phí của họ để tôi trả hộ cho.”

Tôi dùng tay áo lau khóe mắt: "Phi Phi, cô thật đúng là người tốt, đạo gia chúng ta không bàn chuyện tiền nong, chỉ bàn duyên. Việc này, mười vạn tám ngàn duyên nhé.”

Chặt chém phú hộ xong, tâm trạng tôi mới tốt lên một chút.

Lúc trở lại phòng, Diệp Văn Hiên đã an ủi xong cha mẹ Diệp rồi. Cha mẹ Diệp đầy mặt bi thương, nhưng thần sắc lại rất kiên định.

"Linh Châu đại sư, chúng tôi còn có thể gặp lại Tiểu Lỗi một lần nữa không?”

Tôi đồng cảm khẽ gật đầu: "Chờ tôi tìm được đủ linh hồn của cậu ấy, thì tôi có thể để mọi người cáo biệt nhau cho tử tế.”

Diệp Tiểu Lỗi đã lạc mất thất phách, việc tìm thấy thi thể của cậu ấy là vô cùng khó khăn.

Tôi dẫn theo Tống Phi Phi, cùng Diệp Văn Hiên và cha mẹ Diệp về nhà họ Diệp.

Tối đó, tôi đến phòng của Diệp Tiểu Lỗi để bày trận, bắt đầu chăm chỉ tìm người.

Đầu tiên là đốt vật dụng thường dùng của Diệp Tiểu Lỗi thành tro, sau đó bôi một tầng tro dày lên con hạc giấy tôi dùng giấy bùa gấp thành.

Cuối cùng lấy một bát nước trong, nhỏ máu từ mười đầu ngón tay của cha mẹ Diệp vào đó.

Theo thủ ấn của tôi kết thành, con hạc giấy nghiêng nghiêng ngả ngả đập cánh bay lên, rồi chúi đầu vào chiếc bát.

Toàn thân con hạc giấy tức khắc nổi lên đầy những đường hoa văn màu đỏ, trông cũng có mấy phần lộng lẫy.



Người nhà họ Diệp tập trung tinh thần, nín thở nhìn động tác của tôi, thậm chí không dám thở mạnh.

Vẻ mặt của Diệp Văn Hiên trông rất sốc, mang theo chút đờ đẫn tỏ rõ tam quan của cậu ta đang phải chịu đả kích lớn lao đến mức nào.

Tôi kéo cha mẹ Diệp lại, bảo họ thổi mạnh một hơi vào con hạc giấy.

“Phù ~”

Vừa thổi khí xong, con hạc giấy trong bát chợt vỗ cánh, linh hoạt bay lên.

"Đừng đứng đó nữa, đuổi theo mau!”

Hạc giấy đưa chúng tôi đi vòng vèo quanh co, đến bên một bờ sông.

Nhìn dòng sông không thấy đáy, tôi nuốt nước miếng.

Không phải chứ, thi thể của Diệp Tiểu Lỗi ở dưới đáy sông?

Tống Phi Phi cũng hít sâu một hơi: "Dòng sông này sâu lắm á, ít nhất cũng mấy chục mét, nếu mà ở dưới đáy sông thì chắc trên người có buộc tảng đá hay gì đó rồi.”

Tôi quan sát xung quanh, đi từ con đường nhỏ đến bên bờ, sau đó lấy từ trong lòng ra một lá bùa ném xuống mặt sông.

Lá bùa rất nhanh đã tản ra ánh lam nhạt âm u trong bóng đêm, chẳng mấy chốc, trên mặt sông nhảy lên một con cá chép tầm ba bốn cân.

Tôi vơ lấy con hạc giấy đang vỗ cánh trên không nhét vào bụng cá, không bao lâu thì con cá chép đen đã phát ra ánh sáng lục nhàn nhạt

Tôi quay đầu nhìn Diệp Văn Hiên: "Có biết bơi không?"

Diệp Văn Hiên không chút do dự gật đầu, tôi tiện tay cởϊ áσ khoác ngoài ra, buộc đèn pin vào cánh tay rồi ném con cá xuống sông.

Con cá chép vẫy đuôi dưới dòng sông đen ngòm, ra hiệu cho chúng tôi đi theo nó.



Tôi và Diệp Văn Hiên một trước một sau nhảy vào trong nước, nước sông ban đêm rất lạnh, vừa nhảy vào đã phải rùng mình.

Cá chép vui vẻ quẫy đuôi, nửa đêm, dòng sông càng sâu không thấy đáy, ánh đèn pin chỉ soi sáng được một vùng nhỏ trước mặt, dường như ánh sáng phía xa hơn đều đã bị bóng tối nuốt chửng cả rồi.

Người mắc chứng sợ không gian kín và chứng sợ biển sâu, chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết khϊếp ngay tại chỗ.

Tôi nhịn thở bơi theo con cá chép tỏa ra ánh sáng xanh đỏ xuống dưới, chẳng mấy chốc đã đến đáy sông.

Chỉ thấy có một cái bao tải lớn nằm trong đống thủy thảo mọc um tùm, tôi dùng dao găm rạch bao tải ra, bên trong quả nhiên nhét đầy đá.

Đẩy mạnh đống đá sang một bên, một cái xác sưng phù trắng nhợt hiện ra trước mắt.

Diệp Văn Hiên vừa nhìn thấy thì tức khắc sặc nước, vùng vẫy hồi lâu mới khôi phục lại được.

Tôi vừa định kéo thi thể đi, thì khóe mắt chợt thấy phía xa có một bóng dáng cực nhanh lao về phía Diệp Văn Hiên.

Tôi một cước đá văng Diệp Văn Hiên ra, khiến thứ kia vồ hụt.

Cái đệch! Kappa!

Lòng tôi kêu khổ thấu trời, con sông này ngày nào cũng có tàu thuyền đi lại mà, sao lại có thứ này cơ chứ?

Diệp Văn Hiên rõ ràng là bị dọa sợ quá sức, với lại chúng tôi cũng đã xuống nước rất lâu rồi, cậu ta đã không nín thở nổi nữa.

Kappa là do âm khí dưới đáy nước hóa thành, ở dưới nước sức lực lớn vô cùng, cực kỳ khó đối phó.

Nó vừa mới vồ hụt, quay đầu lại lao tiếp đến chỗ Diệp Văn Hiên.



Chính tại lúc này, Diệp Tiểu Lỗi chợt động.

Chỉ thấy cậu ấy lộn nhào một cái rồi đâm sầm vào con kappa, mạnh đến nỗi khiến kappa văng xa ra chục mét.

Tôi kinh hãi đến độ phun ra mấy cái bong bóng.

Bòa mọe, thất phách của Diệp Tiểu Lỗi đã không có rồi mà vẫn còn có thể biến thành thủy quỷ hả?

Đôi mắt của kappa tỏa ra ánh lam, nó nheo mắt nhìn Diệp Tiểu Lỗi và tôi, do dự một chút rồi bất ngờ quay đầu bơi đi luôn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy miệng Diệp Văn Hiên phun ra một chuỗi bong bóng, dần dần chìm xuống đáy sông.

Mà Diệp Tiểu Lỗi cũng khôi phục lại bình thường, không nhúc nhích nổi lềnh bềnh ở đó.

Tôi tùy tiện kéo mấy cọng thủy thảo buộc tay cậu ấy vào cổ tay mình, rồi liều mạng bơi về phía Diệp Văn Hiên.