Thế giới 2 - Chương 7: Thôn Trang

Hóa ra đây là kinh thành……

Hiện tại ta đang ở kinh thành! Kinh thành triều Thanh! Không phải là kinh thành của thế kỷ 21! Ôi trời má ơi! Nếu là có cameras ở đây ta nhất định phải chụp lại vài tấm ảnh để làm kỉ niệm!

Nhưng mà những chuyện kỳ lạ vượt qua hiểu biết của thời đại Dương Văn Thư tốt xấu gì cũng coi như là đã gặp qua, cho nên nàng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Tứ ca, ở kinh thành cha ta còn có mấy hộ thôn trang, hay là chúng ta ở tại nơi đó đi, ngài cũng không cần tốn công tìm chỗ ở cho ta ……”

Dương Văn Thư đang lúc muốn đường ai nấy đi với Dận Chân thì lại tìm thấy hắn – người mà mấy hôm nay đều rất kỳ quặc, nàng nói với hắn về dự định của mình, nàng không muốn ở lại phủ trạch của hắn, nhỡ đâu người khác lại tưởng nàng là vợ bé nuôi bên ngoài của hắn thì sao!

“Phụ thân ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một thôn trang cách đây không xa? Ngự y một tháng sẽ đến khám mạch một lần, nếu như không có phương tiện đi lại thì ngươi nên ở trong nội thành sẽ tốt hơn……” Dận Chân không muốn buông tha nói, hắn tuy rằng rất muốn cùng người yêu ngốc nghếch này ở chung một chỗ để bồi dưỡng tình cảm, nhưng trở về kinh thành hắn còn có rất nhiều chuyện gấp cần xử lý, quan trọng hơn là còn muốn vào cung gặp Hoàng A Mã để bẩm báo chuyện sai trái ở Lưỡng Quảng, cho nên hắn đành phải dặn dò hạ nhân luôn chiếu cố Dương Văn Thư, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.

Nàng và mấy người hầu trong nhà cùng với mấy tên thủ hạ mà Dận Chân đã lưu lại đi tới thôn trang, lấy bồ câu đưa tin chuẩn bị viết thư gửi cho Thập Tam a ca, nàng sẽ báo cho Thập Tam biết rằng mình đã tới kinh thành rồi, ha ha, đến lúc đó hắn nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên! Viết tin tốt xong và để bồ câu đưa tin tức đi, Dương Văn Thư đột nhiên phát hiện bản thân mình lại không biết nên làm gì nữa, than ôi, cổ đại thật là nhàm chán, ngoài mấy chuyện cầm kỳ thư họa hình như chẳng còn tìm thấy được chuyện khác mà làm!

Hay là vẫn nên đi đánh đàn, lần trước đánh đàn đã bị Dận Chân quấy rầy vì đi nhầm vào vườn, hiện tại trong thôn trang không có người khác chỉ có một mình nàng sẽ bị ai không quấy rầy nữa?

Mà trình độ thanh nhạc đã đạt mức cao cấp, bên cạnh đó thư pháp, họa kỹ, vũ kỹ cũng đã tới mức trung cấp, cho nên điểm tài năng của nàng cũng đã tăng lên, xem ra nàng bây giờ cũng được xem như là nữ tử có chút tài năng?

Sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, Dương Văn Thư phủi phủi ống tay áo ngồi quỳ dưới gốc cây, vươn tay chuẩn bị đàn một khúc “Rượu chảy chợt nhớ quan hà xưa”, bài hát này được nàng vô tình phát hiện ra khi nghịch điện thoại trong một tiết học tự chọn nhàm chán, thật là dễ nghe, ừ, hiện tại bắt đầu đánh đàn đi!

“Khoảnh khắc mũi thương xuyên qua áo giáp, nhụy hoa hồng phương Bắc rơi trên lông mày hắn, dọc theo khóe mắt tóc mai, vội vàng vuốt ve vết sẹo do người xưa để lại, thân thể suy sụp ngã xuống, không phân biệt được được trên bầu trời đâu là máu và cát, thoáng chốc đan xen vào nhau mà bắc cầu trong núi, vạn vật bụi bặm như ngựa hoang...”

Không biết vì sao, Dương Văn Thư cảm thấy bản thân hôm nay đánh đàn rất hay, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã bị chính tiếng đàn của mình làm cho rung động……

“Bát ca, huynh có nghe thấy tiếng đàn không?” Dận Đường loáng thoáng nghe được âm thanh du dương của tiếng đàn, hắn còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, rốt cuộc xung quanh đây cũng chỉ có vài cái thôn trang.

“Là tiếng đàn…… Chờ đã…… Chúng ta đến gần đó xem sao.” Dận Tự cưỡi ngựa đi vào thôn trang bên cạnh Dương Văn Thư, vừa vặn chỉ cách Dương Văn Thư một tường.

“Là từ nơi này phát ra……Ừm…… Đây là bài hát gì, thật là dễ nghe, ta chưa từng nghe được bài hát nào dễ nghe như vậy!” Dận Đường thường ngày rất thích xem yêu nhất xem kịch và nghe hát, nên bây giờ nghe thấy vậy hắn lập tức hưng phấn, nhân tài như vậy rất cần thiết ở trong phủ, đến lúc đó mỗi ngày đều đánh đàn cho hắn nghe!

“Mùa hè thật dài với tiếng ve kêu trên núi, hồi ức bủa vây với những lời nói cũ, dù là thường dân cầm thương dài, hoặc là thương giáp đến lúc râu trắng, nửa đời cùng hắn, uống rượu cưỡi ngựa……”

“Là giọng của nữ tử, giọng hát của nàng thật là dễ nghe……” Dận Tự trong phút chốc bị giọng hát của nữ tử hấp dẫn, có giọng hát dễ nghe như vậy, nữ tử kia chắc chắn cũng rất xinh đẹp……

“Chúc mừng ký chủ thành công hấp dẫn lực chú ý của Bát a ca Dận Tự và Cửu a ca Dận Đường, phát động kỹ năng nhất kiến chung tình, độ hảo cảm của Bát a ca Dận Tự đạt 40%, Cửu a ca Dận Đường đạt 40%, điểm khen thưởng tích phân đạt 500 điểm.”

WTF!

Chẳng lẽ mỗi lần đánh đàn ta đều phải tung tuyệt chiêu của mình ra à. Hệ thống mẹ nó các cậu muốn trêu chọc tôi đúng không!

“Là do ký chủ có mị lực, chuyện này không liên quan đến hệ thống.”

“Vậy ý của cậu là này hai người này cũng được tính vào nhiệm vụ?”

“Đúng vậy.”

Dương Văn Thư bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên nói gì mới tốt, không thể theo trình tự từ từ một chút sao, lập tức cho thêm nhiều người như vậy, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?!

#về sau sẽ không bao giờ đánh đàn nữa#

#mỗi lần đánh đàn đều sẽ hấp dẫn mấy vị a ca. Đây là bệnh#

“Sao nàng lại không đánh đàn nữa? Không được, ta muốn tiếp tục nghe, Bát ca, hay là chúng ta đi đến thôn trang để chào hỏi chủ nhân nơi này một tiếng đi?”

“Ta cũng đang có ý này……”

----

# hậu cung muốn đầy quyền uy #

# hệ thống sao cậu lại không nghĩ đến cảm nhận của tiểu muội muội tôi chứ #

23333333

Đoán chừng qua thêm ba bốn chương nữa sẽ có thịt?

=====