Quyển 1 - Chương 2: Bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ x Bác sĩ tâm lý (2)

Chương 2:

Giá trị hắc hóa của mục tiêu -5, giá trị hắc hóa còn lại 95.

“Nếu cậu nhà đã ngại tiếp xúc với những người khác như vậy, chi bằng để cậu ấy thử tiếp xúc với những loài động vật nhỏ xem sao? Ví dụ như là mèo chẳng hạn.”

Nhớ tới những lời này của bác sĩ Ôn, mẹ Lạc càng nghĩ càng cảm thấy có lý, bà vui mừng khôn xiết gọi điện cho ân nhân của mình.

“Cảm ơn bác sĩ, sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên con trai tôi chủ động nói chuyện với tôi. Tôi thật sự rất bất ngờ!”

“Chúc mừng bác, xem ra bệnh tình của cậu nhà cũng không đến mức quá tệ, tiếp theo bác nên làm như thế này…”

Ở đầu dây bên kia, Noãn Noãn cũng có chút vui mừng, mới chỉ là một con mèo mà giá trị hắc hóa đã -5, xem ra mục tiêu lần này cũng không quá khó khăn.

Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là cô có thể trở về nhà rồi…

“Bác sĩ Ôn, tối nay có rảnh không, anh mời em đi ăn một bữa.”

Nghe thấy giọng nói này, Noãn Noãn quay đầu nhìn lại. Người nọ chính là Bùi Trạch – trưởng khoa của cô, dựa theo ký ức của nguyên chủ thì anh ta đã theo đuổi Ôn Noãn Noãn từ rất lâu, nhưng vẫn luôn bị cô khéo léo từ chối.

Hiện giờ Noãn Noãn trở thành Ôn Noãn Noãn, trong tâm trí của cô chỉ toàn là nam phụ, tất nhiên cũng không có thời gian để yêu đương gì đó.

“Xin lỗi trưởng khoa, tối nay tôi phải lên phương án chữa bệnh cho bệnh nhân, thật sự không có thời gian đi ăn tối với anh.”

Có vẻ như Bùi Trạch cũng đã bị từ chối nhiều lần, anh ta cũng không giận, trái lại còn mỉm cười, nói với vẻ đáng tiếc:

“Vậy sao? Thế thì đành chờ lúc nào em rảnh vậy.”

Noãn Noãn không khỏi cảm thán ở trong lòng, Bùi Trạch đúng là một người đàn ông tốt, đáng tiếc lại yêu người không nên yêu. Anh ta không phải loại hình yêu thích của nguyên chủ, còn cô thì lại không có thời gian để yêu đương. Đáng tiếc, đáng tiếc…

Một tuần sau.

Lạc Hiên đã học được cách chăm sóc Tiểu Bạch, cả hai cũng đã thân thiết với nhau hơn. Đối với anh, Tiểu Bạch không chỉ là một con mèo, nó còn là một người bạn mà anh có được sau ngần ấy năm nhốt mình ở trong phòng.

“Lạc Hiên, chủ nhân của Tiểu Bạch đã trở lại, con cũng nên trả lại nó cho người ta rồi.”

Tiếng của mẹ Lạc vang lên ở bên ngoài phòng. Lúc này Lạc Hiên đã không sợ hãi đến mức phải trốn vào trong tủ, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng mà run rẩy một chút.

Lời của mẹ Lạc nói giống như sét đánh ngang tai.

Phải trả Tiểu Bạch về cho chủ nhân của nó?

Lạc Hiên thật sự rất không nỡ, Tiểu Bạch vô cùng đáng yêu, lại ngoan ngoãn. Trong khoảng thời gian có nó bầu bạn, anh cảm thấy bản thân không hề cô đơn, cảm giác chán ghét thế giới này cũng bớt đi đôi chút…

Mẹ Lạc đang đứng ở bên ngoài cửa chờ con trai trả lời, lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Bà có chút vừa mừng vừa sợ nhìn con trai cúi gằm mặt xuống đất, nói mấy lời không hoàn chỉnh:

“Có… thể… nào… giữ… Tiểu… Bạch… lại… không?”

Mẹ Lạc suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Có lẽ đối với những bậc cha mẹ khác, việc con cái cầu xin chính là một chuyện rất phiền phức đối với bọn họ, nhưng với bà mà nói, con trai mắc bệnh tự kỷ đột nhiên mở miệng cầu xin, bà còn hận không thể hái sao trên trời mang xuống cho anh ấy chứ. Chẳng qua khi nhớ tới những lời bác sĩ Ôn dặn, mẹ Lạc vẫn cố kiềm chế lại.

“Không được…”

Nhìn thấy vẻ mặt của con trai chứa đầy sự thất vọng, bà không khỏi cảm thấy đau lòng, một lúc sau mới tiếp tục nói:

“Nhưng nếu con yêu quý Tiểu Bạch như vậy, mẹ có thể hỏi cô ấy.”

Lúc này, Lạc Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía mẹ Lạc chứa đầy sự cảm kích.

“Cảm… ơn… mẹ…”