Chương 11: Thỉnh an

Nụ cười trên mặt Hứa ma ma cứng đờ, bà ta nói vâng, sau đó lùi lại, bà ta nhìn Đỗ Quyên giúp Cố Thiến Thiến khoác lên bộ y phục trang nhã thanh tao, âm thầm siết chặt nắm tay. Từ sau khi Nhàn phi tỉnh lại, nàng chỉ cho hai cung nữ kia hầu hạ, hay Nhàn phi đã nghi ngờ bà ta?

Không, không thể nào có chuyện đó, bà ta chưa bao giờ mắc sai lầm.

Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn Hứa ma ma trong gương đồng, khóe môi khẽ cong lên.

Quả nhiên có vấn đề.

Nàng thu mắt, thong thả sai Đinh Hương lấy một bộ mãn phục màu vàng, thân áo hình tỳ bà, Cố Thiến Thiến đã bảo Đỗ Quyên sửa lại, chiết phần eo nhỏ lại, sau khi mặc vào, phần eo đương nhiên lộ ra rõ ràng, cung nữ hầu hạ trong phòng đều nhìn mà ngẩn người.

Ngay cả Đỗ Quyên cũng thấy chói mắt, tuy nàng ấy biết rõ đây là xiêm y nương nương từng mặc, nhưng giờ nhìn lại, lại cảm thấy so với loại y phục đang thịnh hành ở kinh thành, bộ y phục này trông hoàn hảo hơn nhiều.

Cố Thiến Thiến thay y phục xong liền cảm thấy hài lòng, nàng chọn một cây trâm hoa đào bằng phỉ thúy trong đống trang sức, sau đó đeo nghiêng hai cây lên tóc rồi vừa lòng hé mắt ra.

“Đi thôi, đến lúc đi thỉnh an rồi.”

Hôm nay, chắc chắn Dực Khôn Cung rất náo nhiệt.

Còn chưa đến giờ thỉnh an, mấy người Thuần phi, Du tần, Di tần đã tới trước.

Thuần phi đang cầm chén trà, nàng ta ngồi trên ghế họa tiết hoa lê, mỉm cười nhìn về phía Du tần: “Sao trông sắc mặt của muội muội hôm nay có vẻ không tốt lắm?”

Du tần hơi khựng lại, tuy đây đều là người của hoàng hậu, nhưng quan hệ tốt đẹp của Thuần phi và Du tần không biết đã trôi đến nơi nào, đã vào cung rồi, cả hậu cung chính là kẻ thù của mình: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, đoán rằng hôm qua muội bất cẩn bị trúng gió.”

“Vậy sao?” Thuần phi liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười vừa phải: “Vậy là tốt rồi, bổn cung còn tưởng rằng muội muội tức giận vì Vạn Tuế gia đến cung của Nhàn phi.”

Mí mắt Du tần run lên, nàng ta cắn môi dưới, không nói gì, nàng ta biết dù nói gì, chuyện này chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo, nhưng lửa giận trong lòng lan từ gân mạch như thiêu đốt trái tim nàng ta, nàng ta hận không thể cắn xé kẻ đầu sỏ là Nhàn phi thành từng mảnh vụn.

Vừa nói, vừa khéo rất đúng lúc.

Nàng ta vừa nghĩ đến Nhàn phi, bên ngoài liền truyền đến tiếng của thái giám: “Quý phi nương nương đến, Gia phi nương nương đến, Nhàn phi nương nương đến!”

Đám người Thuần phi nhìn ra ngoài, chỉ thấy Quý phi Cao thị mặc một bộ y phục trăm hoa đua nở rực rỡ, tuy họa tiết trăm hoa khác nhau, nhưng lại toát lên vẻ hoa lệ, cao quý, ít nhất ba, bốn tú nương giỏi nhất Giang Nam phải tốn ba, bốn tháng mới có thể may một bộ xiêm y như vậy, không nhiều người có thể mặc bộ y phục kiểu này, mà Quý phi Cao thị xinh đẹp, mặc xiêm y này lên lại vô cùng hợp.

Đám người Thuần phi lộ ánh mắt ghen tị và căm hận.

Mỗi lần nhóm cung tần tới thỉnh an Hoàng hậu, đều là Quý phi Cao thị xinh đẹp lấn át mọi người.

Con hồ ly chết tiệt này, Thuần phi âm thầm cắn răng, nàng ta vừa nghĩ vậy, lại nhìn thấy Nhàn phi đi sau Quý phi, xiêm y vàng rực rỡ, trên đầu đeo trâm hình hoa đào tiêu diêu, dung mạo Nhàn phi lại toát lên vẻ vô cùng quý phái, như hoa đào chớm nở, xinh đẹp đến mức khiến người ta mù mắt.

“Nhàn phi?”

Thuần phi ngạc nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn Cố Thiến Thiến, vẻ mặt nàng ta giống như vừa thấy quỷ.

Cố Thiến Thiến hơi nâng mắt, đôi con ngươi sáng trong nhìn lại Thuần phi, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ nhìn mà không nhận ra muội?”

Sự im lặng bao trùm cả điện, mọi người kinh ngạc không thôi mà nhìn Cố Thiến Thiến.

Các nàng đã sớm quen với cách ăn mặc buồn cười như phụ nhân của Nhàn phi, ai cũng cho rằng nàng là trò hề, lại không ngờ hôm nay Nhàn phi có dáng vẻ như vậy, khiến các nàng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Ngay cả khi Hoàng hậu đến, ánh mắt cũng liên tục dừng lại trên người Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến thong dong ngồi xuống gần Thuần phi, nàng cầm một chiếc lò sưởi tay, tuy nàng không nói gì, nhưng mọi người trong điện vẫn để ý đến nàng, ánh mắt hoặc ghen tị hoặc phẫn nộ.