Chương 14: Hoàng Tẫn Trung

“Ngươi có lòng.” Hoàng hậu lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh như băng.

“Đây là việc thϊếp thân nên làm.” Cố Thiến Thiến nói.

Hai lần liên tiếp đe dọa lại không thu được kết quả tốt đẹp, Hoàng hậu cũng không sẵn lòng nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Cố Thiến Thiến thêm nữa, chỉ nói hơi mệt mỏi, rồi bảo mọi người lui.

Chờ sau khi mọi người rời đi.

Thuần phi lại nán lại, nàng ta nhíu mày, nói với Hoàng hậu: “Nương nương, dường như Nhàn phi này thực sự trở thành người khác, hay do có người chỉ điểm cho nàng?”

“Không thể nào.” Hoàng hậu quyết đoán nói, ánh mắt nàng ta lóe lên, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Không có tin gì từ Trường Xuân Cung, ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn cung thấy, nàng ta bị kí©h thí©ɧ, đêm qua được sủng ái nên bắt đầu diễu võ giương oai.”

“Nương nương nói phải.” Thuần phi vuốt cằm, trên mặt lộ vẻ cười nhạo: “Chẳng qua được Vạn Tuế gia sủng hạnh một đêm mà đã kiêu ngạo như vậy, Nhàn phi quả thực vẫn ngu xuẩn như trước.”

Hoàng hậu hơi vuốt cằm: “Không cần quá để ý đến nàng ta, dù sao nàng ta cũng là người thành thật.”

“Vậy còn chuyện của bên phòng Kính sự thì sao?” Thuần phi thử thăm dò hỏi.

Theo cái nhìn của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không muốn cho Nhàn phi cơ hội thứ hai, nếu có thể để cho phòng Kính sự vứt thẻ bài màu xanh* của Nhàn phi đi, vậy thì còn gì bằng.

* Mỗi ngày trước bữa cơm tối, thái giám tổng quản phòng Kính sự sẽ trình lên cho Hoàng thượng các thẻ bài ghi tên các vị phi tần được chuẩn bị để thị tẩm ngày hôm đó, nếu Hoàng đế thích ai, muốn gọi ai đến thị tẩm thì sẽ lật thẻ bài của người đó giao cho thái giám tổng quản phòng Kính sự.

Không có thẻ bài xanh, hậu cung ba ngàn giai lệ, chắc chắn Vạn Tuế gia sẽ ném Nhàn phi ra sau đầu nhanh thôi.

“Đừng làm chuyện không nên làm." Hoàng hậu nâng mắt lên, cho Thuần phi một ánh mắt cảnh cáo.

Trong lòng Thuần phi nhảy dựng, vội vàng nói vâng.

Nàng ta âm thầm cắn răng, quả nhiên là tính tình của hoàng hậu, làm việc cẩn thận, chuyện gì cũng cân nhắc rõ ràng.

Đề cho Nhàn phi được lợi rồi.

“Hắt xì." Cố Thiến Thiến bịt mũi, hắt hơi một cái.

“Nương nương, nô tỳ lấy chăn cho người." Hứa ma ma ân cần nói.

Lúc trang điểm bà ta bị Cố Thiến Thiến phớt lờ, lúc này Hứa ma ma liền phá lệ nhiệt tình muốn lấy lòng Cố Thiến Thiến, so với thái độ thờ ơ khi Cố Thiến Thiến bị bệnh, quả thực như hai người khác nhau.

Cố Thiến Thiến giương mắt nhìn bà ta một cái, thản nhiên nhìn về phía Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên.”

“Nương nương, lò sưởi tay của người." Đỗ Quyên đưa lên một lò sưởi tay hình bát giác, Cố Thiến Thiến nhận lấy, lập tức cảm thấy ấm áp hơn không ít, Hứa ma ma đứng ở một bên, xấu hổ không thôi, không biết nên làm sao, nhưng những người khác lại như là không phát hiện ra, chỉ cười hầu hạ Cố Thiến Thiến.

"Nương nương, tổng quản Hoàng đại nhân của phủ nội vụ phủ cầu kiến." Tiểu thái giám Tiểu Trúc Tử vén rèm lên, nói với Cố Thiến Thiến.

Hoàng Tẫn Trung?

Cơn buồn ngủ của Cố Thiến Thiến lập tức biến mất, vị Hoàng đại nhân này, nàng không nhìn thấy nhiều, hẳn phải “mang ơn” hắn ta không ít, thức ăn vừa thô vừa đen như than hơn một tháng nay, hẳn đều nhờ vị Hoàng đại nhân này ban tặng.

Vị Hoàng đại nhân này chính là thân thích của Cao Quý phi.

“Để y vào.” Cố Thiến Thiến dụi dụi mắt, sắc mặt giống như mèo nhìn thấy chuột đi vào địa bàn của mình, dồn sức, chờ để tấn công.