Chương 15: Lấy lòng

Hoàng Tẫn Trung bước vào cùng với một số thái giám từ phủ Nội vụ.

Hắn ta là thân thích của Cao quý phi, kể từ khi đảm nhận chức vụ Tổng quản của phủ Nội vụ, hắn ta lại càng tôn trọng Cao quý phi hơn, không coi trọng các phi tần khác, đặc biệt là những phi tần không được sủng ái như Nhàn phi.

Hơn một tháng nay, Hoàng Tẫn Trung vốn tưởng rằng Nhàn phi sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên nữa, cho nên hắn ta ngang nhiên sai người bên dưới đối xử không tốt với Nhàn phi, nhưng không ngờ vị Nhàn phi này vẫn có cơ hội để trở mình.

"Nô tài bái kiến Nhàn phi, Nhàn phi vạn phúc kim an." Hoàng Tẫn Trung cụp mắt, hành lễ với Cố Thiến Thiến, quỳ rạp xuống đất.

Cố Thiến Thiến bưng tách trà, kéo nắp trà ở mép tách, cười nửa miệng nhìn Hoàng Tẫn Trung: "Tổng quản Hoàng hôm nay thật khách sáo."

Trước đó, khi Hoàng Tẫn Trung nhìn thấy người trước mặt, tất cả các hành động bái kiến đều rất cẩu thả, qua loa đối phó.

Hoàng Tẫn Trung vừa hành lễ đã bị chế nhạo, trong lòng đầy khó chịu, nhưng vẫn gượng cười nói: “Nhàn phi nương nương thật biết nói đùa.” Hắn ta quay đầu, hướng đám thái giám nói: “Còn không mau mang đồ lên."

“Vâng.” Mấy tên thái giám vội vàng đáp ứng, mang theo tơ lụa tiến lên.

"Đây là?" Cố Thiến Thiến nhướng mày hiểu ý, những tấm lụa tơ tằm cùng vải sa tanh này vốn là cho nàng mặc vào mùa xuân hạ, đáng lẽ phải chuyển đến vào giữa tháng trước, nhưng bên phủ Nội vụ không có tin tức gì, nàng đã cho người đến hỏi hai lần, họ tới đều bị bắt làm đủ thứ việc lặt vặt nhưng cuối cùng đều trở về tay không.

Cố Thiến Thiến biết rằng không cần phải cử người đến đó nữa, chắc chắn Hoàng Tẫn Trung sẽ không đưa cho nàng bất kỳ đồ đạc nào cả.

“Đây là đồ mà nương nương yêu cầu.” Hoàng Tẫn Trung cười nịnh nọt nói: “Thuộc hạ bên dưới nói rằng đồ đã được giao tới, nhưng hôm nay nô tài mới phát hiện ra rằng những kẻ đó đã lén lấy những tấm lụa và vải sa tanh này, lại còn cho đó là tốt, nô tài đã trừng phạt chúng nghiêm khắc rồi, sau đó sẽ nhanh chóng gửi lại tất cả những đồ thiếu cho nương nương.”

Bách Linh cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, rõ ràng Hoàng Tẫn Trung này đang trợn mắt nói dối, ngày đó khi nàng ấy đi cùng Đỗ Quyên, Hoàng Tẫn Trung đã nói rõ ràng rằng nương nương của họ không xứng đáng được dùng những thứ tốt như vậy, bây giờ thì tốt rồi, chỉ vài lời thôi đã muốn đổ lỗi lên đầu người khác.

Về phần những người đó, e rằng phần lớn đều là những kẻ nhận tội thay cho hắn ta.

Cố Thiến Thiến nhấc mi, ánh mắt rơi vào khuôn mặt có vẻ nịnh nọt nhưng đáng khinh của Hoàng Tẫn Trung, như vậy có nghĩa là, dù Hoàng Tẫn Trung không biết người khác có thể nhìn thấu việc mình làm hay không, hắn ta cũng không sợ chút nào, vì sau lưng hắn ta có Cao quý phi chống lưng, hơn nữa hắn ta cũng cho rằng Nhàn phi sẽ không vì những chuyện vặt vãnh này mà đắc tội với hắn ta.

Đừng nói Nhàn phi, nếu chuyện này xảy ra với các phi tần khác, phần lớn đều sẽ nhẫn nhịn cho gió yên sóng lặng, nghe theo lời Hoàng Tẫn Trung mà không làm lớn chuyện này.

Suy cho cùng, nếu muốn dùng vấn đề này để làm khó dễ Hoàng Tẫn Trung, quả thực không dễ dàng.

Nhưng Cố Thiến Thiến, thì không!