Chương 5: Vạn Tuế gia giá lâm

Trường Xuân Cung.

Cố Thiến Thiến tựa ở trên đệm, trong tay bưng trà, thư thái mượn nhiệt độ của chén trà để sưởi ấm.

Đỗ Quyên hầu hạ bên cạnh trong lòng bồn chồn, từ lúc bệnh của nương nương mới vừa đỡ tới nay, Vạn Tuế gia chưa từng triệu kiến nàng, nếu bây giờ lại đắc tội với Du tần, vậy cuộc sống sau này liệu có khá lên được không.

Mấy ngày nay, Trường Xuân Cung không khác với lãnh cung là bao, ngay cả các cung nữ thái giám cũng không muốn tới gần nơi này, sợ nhiễm xui xẻo, người nội vụ phủ nhìn người để đưa đồ, phần vốn nên đưa đến Trường Xuân Cung hoặc là không có, hoặc là lấy thứ khác thay thế, mà ngay cả khi đến ngự thiện phòng lấy đồ ăn, đồ đưa tới cũng là cơm lạnh, đồ ăn nguội.

Không ít cung nữ thái giám đã không muốn dụng tâm hầu hạ, có người còn đi khắp nơi tìm kiếm đường ra, còn có người muốn nhân cơ hội này trộm đi vài thứ, Nhàn phi không được sủng ái, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, cái khác không nói, nhưng dù chỉ là một cây trâm bình thường trong đây, cũng có giá trị xa xỉ.

Nếu không có Đỗ Quyên và Bách Linh canh chừng họ đêm ngày, sợ rằng Trường Xuân Cung này đã bị dọn sạch từ lâu rồi.

“Ba ba” bên ngoài truyền đến một tiếng roi quất.

Đỗ Quyên ngẩn người, trên mặt lộ ra sự sợ hãi xen lẫn vui mừng, đây là tiếng quất roi mỗi khi Vạn Tuế gia giá lâm, chẳng lẽ Vạn Tuế gia đã tới.

Trong lòng nàng ấy vừa mới vui vẻ được chút, chợt nghĩ đến chuyện Tôn thái y vừa rồi, niềm vui này đến chưa bao lâu đã bị nỗi lo lắng lấn át.

“Nương nương, Vạn Tuế gia đến rồi.” Đinh Hương và Thược Dược không biết xuất hiện từ nơi nào, vội vã tiến vào nói với Cố Thiến Thiến.

“Hoảng cái gì.” Cố Thiến Thiến lạnh nhạt nói.

Nàng đã sớm đoán được vải phần rằng Càn Long sẽ đến, với tính cách của Du tần, tất nhiên sẽ giở trò nước mắt cá sấu trước mặt Càn Long.

Cố Thiến Thiến bình tĩnh dùng kỹ năng của “Tây Thi ốm yếu”.

Nàng chính là muốn chờ Du tần dùng chiêu nước mắt cá sấu đó!

Càn Long sải bước đi vào trong Trường Xuân Cung, nơi hắn đi qua, cung nữ thái giám ai cũng hoảng hốt quỳ xuống, hắn nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi vào chủ điện của Trường Xuân Cung, lửa giận trong lòng đang chờ bộc phát.

“Nô tỳ thỉnh an Vạn Tuế gia, Vạn Tuế gia vạn phúc kim an.” Mặc kệ trong lòng mấy người Đỗ Quyên nghĩ như thế nào, nhìn thấy Càn Long tiến vào, tất cả đều cuống quít quỳ gối xuống.

Dường như Cố Thiến Thiến vừa mới ý thức được Càn Long tới, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nàng đứng lên, đầu gối hơi hạ xuống, tư thái ôn nhu: “Thần thϊếp thỉnh an Vạn Tuế gia.”

Lúc này đã là giờ Dậu ba khắc, trong phòng đã đốt đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt của Cố Thiến Thiến, da thịt nàng càng thêm mềm mại trắng nõn, dưới sự hỗ trợ của kỹ năng “Tây Thi ốm yếu”, dáng người vốn đã thon thả càng thêm tinh tế, nhất là thắt lưng, quả thực giống như dương liễu.

Vừa rồi Càn Long còn lửa giận phừng phừng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thiến Thiến, sự tức giận trong nháy mắt bị dập tắt sạch sẽ.