Chương 6: Đêm nay ngủ lại chỗ nàng đi

Hắn nhìn nữ nhân khí chất nhu nhược đáng thương trước mắt, trong lòng không nhịn được dâng lên vài phần thương tiếc.

“Sao lại gầy thành thế này rồi.” Càn Long đưa tay cầm lấy tay của Cố Thiến Thiến, ánh mắt dạo qua một vòng trên người nàng, từ khi Nhàn Phi bệnh nặng, Càn Long chưa từng tới đây lần nào, hôm nay gặp lại nàng, sau khi gầy thành như vậy lại giống như thay đổi thành một người khác.

Người khác sau khi gầy đi thì sắc mặt khó tránh khỏi sẽ tiều tụy hơn, còn nàng lại không giống vậy, tuy rằng gầy đi nhưng cũng không thấy tiều tụy, chỉ có vẻ yếu ớt nhỏ bé.

Lý Ngọc ở bên bối rối, vừa rồi Vạn Tuế gia không phải tới để chất vấn Nhàn phi nương nương về chuyện cướp thái y của Du tần nương nương sao? Sao sau khi tới đây, ngược lại lại là an ủi quan tâm Nhàn phi nương nương vậy.

“Mấy ngày nay bị bệnh, lại lo lắng cho sức khoẻ của Du tần muội muội, còn nhớ nhung bệ hạ, thϊếp không để ý rằng mình đã gầy đi.” Cố Thiến Thiến cắn môi dưới, đôi mắt hơi nâng lên nhìn Càn Long: “Hôm nay thϊếp biến thành dáng vẻ như vậy, có phải rất khó coi hay không?”

“Sao có thể?” Càn Long bị ánh mắt nàng nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, giống như có một cái lông vũ phất qua, hắn lôi kéo Cố Thiến Thiến ngồi xuống: “Nhàn phi dù gầy cũng đẹp mắt, mang một cảm giác quyến rũ khác.”

Hắn nói thật, dáng vẻ như vậy của Nhàn phi có thể nói là xinh đẹp hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, lúc trước mặc dù Nhàn phi có dung mạo không tệ, có thể lấy lòng được Càn Long, nhưng lúc nào cũng nghiêm mặt, lại thích mặc các loại trang phục màu xám nâu, trang điểm cũng là kiểu của phụ nữ lớn tuổi, nếu chỉ nhìn qua thì không biết Nhàn phi với Càn Long ai lớn tuổi hơn đâu.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh da trời, giống như bầu trời sau cơn mưa, trên đầu cài một đóa hoa mai đang chớm nở, vừa thanh lịch lại vừa tươi mát.

Càn Long nhìn Nhàn Phi trước mắt, trực tiếp ném mục đích tới đây ra sau đầu.

Nếu không phải Bách Linh dẫn theo Tôn thái y tới, chỉ sợ hắn chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Cố Thiến Thiến, quên sạch lý do mình tới đây.

Khi nhìn thấy Tôn thái y, lúc này Càn Long mới giật mình nhớ tới chuyện chính.

Nhưng mà, lửa giận vừa rồi vừa mới bùng lên đã bị dập tắt không còn gì, huống chi lúc này Càn Long đã nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của Cố Thiến Thiến nên càng không thể tức giận nổi, ngược lại còn cầm phương thuốc trong tay Tôn thái y, nhìn thoáng qua, thấy bên trên đều là dược liệu tẩm bổ, hỏi: “Nhàn phi đây là bị làm sao vậy?”

“Thân thể của nương nương có chút suy yếu nên nô tài kê một phương thuốc tẩm bổ cho nương nương.” Tôn thái y cân nhắc từ ngữ rồi nói, hắn ta cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, trong đầu hồi tưởng lại tình hình lúc vừa mới tiến vào, thấy Vạn Tuế gia lôi kéo Nhàn phi nương nương, trong lòng có chút khó chịu, giống như bị kim đâm, chua xót tê dại.

Càn Long nhẹ gật đầu, quay đầu nói với Cố Thiến Thiến: “Nàng gầy như vậy, đúng là nên tẩm bổ cơ thể thật tốt, nếu không trẫm nhìn thấy sẽ đau lòng.”

Cố Thiến Thiến cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng: “Thần thϊếp đã rõ, thần thϊếp chắc chắn sẽ nghe theo lời của Vạn Tuế gia mà bồi dưỡng tốt cơ thể.”

Nàng cúi đầu xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn giống như thiên nga, trên tai đeo một đôi khuyên tai ngọc lan nhẹ nhàng lắc lư, Càn Long nhìn có chút miệng khô lưỡi đắng, trong mắt tối sầm, nắm tay Cố Thiến Thiến, nói: “Đã lâu trẫm không gặp nàng, không bằng đêm nay ngủ lại chỗ nàng đi.”

Lời này nghe giống như hỏi thăm, nhưng mọi người trong căn phòng này đều ngầm hiểu ý tứ đằng sau nó.