Chương 9: Mất mặt

Đây là chuyện gì?

Du tần siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, dường như nàng ta phải cố gắng hết sức mới có thể khiến bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng sau đó, Lý Ngọc tiếp tục truyền lại lời của Càn Long.

Đầu Du tần hơi choáng váng, sắc mặt nàng ta trở nên trắng xanh, trông khó coi như song thân vừa qua đời.

Nàng ta miễn cưỡng cười nói: “Bổn cung đã biết, Lý công công vất vả rồi.”

Lý Ngọc không nói thêm gì, chỉ nói bản thân còn phải quay lại hầu hạ, chỉ truyền lời rồi rời đi.

Y vừa đi, Du tần cũng không có tâm trạng để Tôn thái y bắt mạch, nàng ta lập tức đuổi Tôn thái y đi, sau đó tức giận đập mạnh một cái xuống bàn: “Rốt cuộc Nhàn phi này đã chuốc mê hồn dược gì cho Vạn Tuế gia, vậy mà Vạn Tuế gia lại quở trách ta chỉ vì nàng ta!”

Trước đây Du tần vốn chẳng để Nhàn phi vào mắt, gia thế của Nhàn phi không tốt bằng nàng ta, lại thêm Nhàn phi ngu ngốc, không biết lấy lòng người khác, từ khi vào cung đến nay vẫn không được Vạn Tuế gia sủng ái, trong mắt Du tần, đêm nay là cơ hội rất tốt để khiến Nhàn phi hoàn toàn đánh mất thánh sủng, không ngờ nàng ta lại bị Nhàn phi ngăn cản, còn bị Vạn Tuế gia quở trách một trận.

Hiện tại, trong lòng Du tần quả thực đau như bị dao cắt.

Sắc mặt Thư tần cũng không tốt hơn là bao, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn tưởng Nhàn phi thật sự thuần khiết thiện lương, không ngờ cũng chỉ là hạng đi mê hoặc người khác! Chờ đến ngày mai, nhất định ta phải vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta trước mặt mọi người, khiến nàng ta hoàn toàn mất mặt.”

Du tần không nói gì, nàng ta siết chặt tay, không biết ngày mai Nhàn phi có mất mặt hay không, nhưng nàng ta biết, tối nay, người hoàn toàn mất mặt là bản thân mình, bị Nhàn phi cướp mất Vạn Tuế gia, nàng ta cũng góp sức, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy quý phi đương nhiên sẽ coi nàng ta như trò hề.

Cố Thiến Thiến thấy thanh tiến trình vả mặt đỏ một nửa, ánh mắt nàng lộ vẻ hài lòng, xem ra Du tần này cũng góp công không ít, chỉ cần tiếp tục vả mặt vài lần, đoán rằng nàng có thể được thưởng.

Từ sau khi ràng buộc với hệ thống, Cố Thiến Thiến liền liên tục mày mò cách sử dụng hệ thống vả mặt này, dường như hệ thống vả mặt này dựa trên cấp bậc của đối tượng bị vả mặt, còn có chỉ số tàn nhẫn của tiến trình vả mặt, lúc trước Cố Thiến Thiến vả mặt một thái giám ăn cắp ngọc trai, thanh tiến trình tăng nhanh đến giật mình.

“Nghĩ gì vậy?” Vừa tắm rửa xong, cả người Càn Long chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ, tấm áσ ɭóŧ đơn bạc kia đủ cho Cố Thiến Thiến nhìn thấy dáng người rất đẹp của Càn Long, một tia tán thưởng lóe lên trong ánh mắt nàng, không ngờ dáng người Vạn Tuế gia này thực sự không tồi. Về phương diện này, Cố Thiến Thiến rất phóng khoáng cởi mở, chỉ cần gương mặt đẹp, dáng người tốt, lại sạch sẽ, ngủ một trận cũng không có vấn đề gì, nàng vốn định ngủ với Càn Long, bây giờ thấy dáng người Càn Long không tồi, tự nhiên lại càng có lời.

Cố Thiến Thiến đỏ mặt, màu đỏ ửng phủ lên gương mặt trắng nõn đang tỏ ra thản nhiên: “Thϊếp thân không nghĩ gì hết.”

Tuy nói vậy, ánh mặt lại cố tình nhìn đến bụng của Càn Long, nàng chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức thu mắt lại, nhanh chóng giống như vừa bị bỏng.