Thế giới thứ nhất - Chương 2: Gặp mặt

Chương 2: Gặp mặt

Tạ Ngọc Ngưng không hề vui mừng vì thoát chết. Từ sau khi rơi xuống nước, trong mắt các cung nhân trong điện, y cứ như thể đã thất hồn lạc phách, cho dù có làm gì cũng không lên nổi tinh thần.

Những người dưới vì muốn khiến y vui vẻ mà đã tìm mọi cách, nhưng y vẫn cứ như cũ, không dậy nổi tinh thần. Mãi đến khi bà vυ" bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Hoàng hậu nương nương, ngày ấy người cứu ngài là một tiểu thái giám. Sau khi nó cứu ngài, bệ hạ cái gì cũng chưa ban thưởng cho nó đã đi cùng người kia tầm hoan mua vui, chúng nô tỳ lúc ấy cũng không để ý, hiện giờ đột nhiên nghĩ đến, có phải là nên ban thưởng một chút cho nó không? Dù sao thì mùa đông khắc nghiệt, lúc ấy ai cũng không muốn xuống nước, chỉ có nó là liều mình nhảy xuống cứu ngài.”

Tạ Ngọc Ngưng ốm yếu nằm dựa lưng trên trường kỷ, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bà vυ" liền vội vàng phái cung nhân đi gọi người. Cung nhân bị sai sử đều có chút thờ ơ, lãnh đạm khiến mà vυ" thấy mà tức giận, thế nhưng bà lại sợ nếu bà tự mình đi, rời khỏi Tạ Ngọc Ngưng thì y sẽ bị người khác bắt nạt. Cuối cùng cũng không còn cách nào, đành phải lấy ra một ít bạc, mới có thể sai được một đứa cung nữ đi gọi người.

Sau nửa canh giờ, Quý Uyên được cung nữ dẫn đến.

Trong lòng anh âm thầm chờ mong, cuối cùng đã có thể lần thứ hai nhìn thấy nhiệm vụ mục tiêu của mình rồi.

Lúc vừa tới thế giới này, nghe thấy mục tiêu muốn chết, lúc ấy anh căn bản còn không chờ cho mình kịp thích ứng với thế giới này đã nhảy xuống nước, mã bất đình đề mà cứu người lên.

Vừa vớt được người lên thì đã đã bị những người khác xúm tới đẩy ra, căn bản là chưa kịp nhìn một cái nữa.

Nói thật anh còn có chút chờ mong nho nhỏ, hệ thống đã từng nói qua, nhiệm vụ mục tiêu của anh tuyệt đối sẽ phù hợp với khẩu vị anh.

Chờ đến lúc đi vào trong điện, vừa thấy người, anh liền ngây dại.

Trong cung điện tản ra mùi hương nhàn nhạt, mà Tạ Ngọc Ngưng lúc này đang ăn mặc một thân xiêm y nhã nhặn của Hoàng Hậu, ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, đồ trang sức cũng không phức tạp nhưng lại thập phần tinh tế, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt tròn tròn, sóng mũi cao, đôi môi xinh đẹp làm người ta liên tưởng đến trái anh đào căng mộng, biểu tình uể oải, lại càng cho y tăng thêm vài phần khí chất như nhược như Lâm Đại Ngọc.

Xét chỉnh thể thì khuôn mặt của mục tiêu nhiệm vụ lần này có vài phần trống mái khó phân, thật sự là cực kỳ đẹp. Đặc biệt là khuôn miệng của y, khoảnh khắc nhìn thấy, Quý Uyên đã muốn hung hăng hôn lên đố, mạnh mẽ mà yêu thương một phen cho thỏa.

Quý Uyên là một người cực kỳ coi trọng nɧu͙© ɖu͙©, cũng là người cực kỳ bắt bẻ. Tạ Ngọc Ngưng đang đứng trước mặt anh đây, quả thực là quá phù hợp với thẩm mỹ của anh.

Anh quan sát Tạ Ngọc Ngưng, đồng thời, Tạ Ngọc Ngưng cũng đang quan sát anh.

Tạ Ngọc Ngưng phát hiện tiểu thái giám trước mặt này tựa hồ có vài phần cao lớn hơn so với các thái giám khác, ngũ quan của anh cũng rất anh tuấn, nếu không phải bởi vì trên người ăn mặc y phục thái giám thì y chỉ sợ sẽ cho rằng đây nhất định là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó rồi.

Có điều rất nhanh y đã chú ý tới những vết thương trên mặt và trên tay của tiểu thái giám này. Chẳng lẽ, tên này cũng sống không tốt sao?

Bà vυ" dẫn anh tiến vào, thấy anh thế nhưng cứ đứng trơ ra như vậy nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu nương nương mà ngẫn người thì bà lập tức có chút tức giận: “Hừ, tên tiểu thái giám kia, sao lại không hiểu lễ nghĩa gì hết thế hả, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không nhanh hành lễ? Lại còn dám dùng đôi mắt thấp kém kia nhìn chằm chằm Hoàng hậu nương nương? Ta thấy ngươi là…”

Bà còn định mắng tiếp thì Tạ Ngọc Ngưng đã giơ tay ngăn lại, mở miệng nói, âm sắc thanh nhuận điển nhã: “Thôi, ta bất quá cũng chỉ là một Hoàng Hậu trên danh nghĩa mà thôi, lấy đâu ra nhiều quy củ như thế, lại nói, hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, những quy củ, nghi thức mặt ngoài đó cứ bỏ đi. Ngươi, lại đây để ta nhìn xem.”

Quý Uyên cười rồi tiến lên phía trước.

Tạ Ngọc Ngưng chú ý thấy anh đang cười thì không khỏi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Quý Uyên đi đến hơn nửa bước trước mặt y, không cách có chút gần hơn khoảng cách quy củ, khiến cho Tạ Ngọc Ngưng vừa nói xong đã nghe được hơi thở giống đực tràn ngập tính xâm lược tản mát ra từ trên người Quý Uyên, y không khỏi nhích thân mình ra sau một chút để tránh đi. Tạ Ngọc Ngưng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng theo đó mà nghiêm túc hẳn lên.

Quý Uyên cảm giác bộ dáng y hiện tại giống như một con mèo, bởi vì có người xa lạ tiếp cận, bị dọa đến xù hết cả lông lên, khiến anh thật muốn duỗi tay đến nựng nựng cằm y một cái.

Anh nửa quỳ ở trước mặt Tạ Ngọc Ngưng, ngửa đầu nhìn y, nghiêm túc nói: “Hoàng hậu nương nương thật sự là quá đẹp, trong lòng nô tài vui vẻ, nhịn không được mới cười một cái.”