Quyển 1 - Chương 1: Thế giới vườn trường

Chương 1: Hệ thống dâʍ ɭσạи mỹ nhân (xuyên nhanh, tổng công) đạt được hệ thống thần kỳ, thử thay đổi cốt truyện.

Tháng bảy, mưa to.

Đêm khuya 11 giờ, trong phòng đen nhánh.

“Thao! Tác giả ngu ngốc!”

Sở Trạch ngồi bên cạnh bàn máy tính, không bật đèn, chỉ theo ánh sáng nhạt ở màn hình để đọc tiểu thuyết, nhưng mà khi hắn nhìn đến chương 3, bỗng nhiên chửi nhỏ một tiếng, một chân đá văng thùng rác ở cạnh bàn ra.

Hắn vặn mở bình giữ ấm trong tay, tức giận uống một ngụm, dùng chuột click mở phần bình luận, gõ bàn phím kêu keng keng rung động, “Thế mà mới ba chương liền lãnh cơm hộp, tên Sở Trạch này chọc gì tới ngươi?”

Hắn đã chú ý tác giả này từ lâu, bình thường chủ yếu viết truyện chủ công, thụ dưới ngòi bút của hắn đều cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời, Sở Trạch đọc mà cả người sảng khoái. Nhưng mà không biết bắt đầu từ bao giờ, trong truyện của hắn luôn xuất hiện một vai phụ tên “Sở Trạch”.

Vai phụ này sắm vai nhân vật pháo hôi, không quá ba chương sẽ bị từ chối thổ lộ, thậm chí còn chết tương đối thê thảm! Điều này làm cho Sở Trạch cực kỳ khó chịu, đau lòng cho tiền thưởng trước kia ủng hộ tác giả, lại gõ bàn phím gửi một câu “Ngu ngốc” đi.

Tâm tình lúc này mới tốt hơn một chút.

“Ầm ầm ầm……”

Sau khi hồi phục, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm, sau đó tia chớp cũng đến, chiếu sáng một phương trời. Cửa sổ phòng Sở Trạch bị gió lớn thổi mở rộng ra, phát ra âm thanh “Kẽo kẹt”.

Sở Trạch nhìn qua, đứng dậy chuẩn bị đi đóng cửa sổ, phần bình luận phía dưới lại đột nhiên hiện lên một hàng chữ nhỏ, là tác giả trả lời: "Hắn chọc đến ta, thứ lỗi cho ta nói thẳng: Sở Trạch chính là tra nam!”

Sở Trạch: “…… Thao!”

Hắn cầm bình giữ ấm mạnh mẽ rót uống mấy ngụm nước, cuốn tay áo lên định làm loạn một hồi, nhưng mà ngón tay hắn vừa chạm vào bàn phím, từ chân trời liền truyền đến một hồi tiếng sấm thật lớn, hắn hoảng sợ khiến tay run, toàn bộ nước trong bình giữ ấm lập tức hắt vào mặt bàn phím!

"Phụt! ——” Bàn phím phun ra khói trắng, màn hình máy tính của Sở Trạch lập loè một chút, rồi nhanh chóng tối sầm xuống. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một đoàn hoa lửa thật lớn từ ngoài cửa sổ vọt vào, đập lên thân hình hắn!

Thao!

Ta còn chưa mắng tác giả ngu ngốc kia đủ, không thể chết như thế được!

Trong đau đớn kịch liệt, Sở Trạch mơ hồ nghe được vài tiếng máy móc có chứa điện lưu, hắn nhìn qua phương hướng kia, không có gì cả, cũng chưa nhìn được cái gì, mà thân thể hắn càng ngày càng nhẹ, tựa như linh hồn rời khỏi thân thể, tung bay lên, dần dần mất đi ý thức.

【chi…… Chi……】

【Kiểm tra đo lường thấy oán niệm của ký chủ, hệ thống đã khởi động lại.】

————————————