Chương 2: Xuyên thư

Thời điểm Sở Trạch mở mắt ra lần nữa, đã tới một phòng học xa lạ, trong tay còn cầm một phong thư màu hồng phấn, duy trì tư thế giơ lên.

Nhìn chung quanh, hắn đang bị bao vây bởi một vòng người không hề quen biết, những người này đều dùng ánh mắt chứa đựng trào phúng nhìn về phía hắn, hưng phấn khe khẽ nói nhỏ.

Mà ở trước mặt hắn, có một mỹ nhân đang đứng.

Vị mỹ nhân này rất có khí chất, chẳng những da trắng xinh đẹp, đôi mắt giống như ngôi sao khiến người khác vừa thấy liền say lòng, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động. Cậu mặc đồng phục, hai nút cài áo sơmi trên cùng được cởi ra, mơ hồ thấy được xương quai xanh mê người.

Hiện tại, cậu đối diện với bức thư được đưa tới trước mặt mình, hiển nhiên nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, liền rũ con ngươi, suy nghĩ một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy ra phong thư kia, nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cậu.”

Hắn vừa nói xong, đám người vây quanh xem náo nhiệt lập tức xôn xao.

“Thấy chưa, Giản Triệt không phải là người mà ngươi có thể mơ ước!”

“Ha ha ha, cười chết ta, học tra có điểm thi nhập học đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên của khối lại thổ lộ với giáo thảo, lá gan cũng thật lớn!”

Sở Trạch đứng yên tại chỗ, nghe thấy mọi người khinh bỉ, cảm giác mê mang khi vừa tới một nơi xa lạ mau chóng bị tức giận thay thế, ngón tay nắm chặt lại.

Những thanh âm này giống với những lời trước kia bạn cùng lớp trào phúng hắn “Tiểu mập mạp”, mắng hắn “Đồ xấu xí”? Trong mắt hắn tràn đầy một tầng hàn ý, hung ác quét mắt liếc đám người xung quanh.

Giản Triệt: “Không phải, là do tôi……”

Tiếng của hắn rất nhanh bị âm thanh trào phúng bao phủ, chỉ có thể nhìn Sở Trạch bằng ánh mắt xin lỗi, nhẹ giọng nói: “Đừng nghe bọn họ nói.”

Tình cảnh này có chút quen thuộc!

Vừa ngoan ngoãn lại vừa ôn nhu, mỹ nhân giáo thảo xinh đẹp không khi nào là không ôm trách nhiệm về mình, vạn năm đệ nhất học bá-Giản Triệt, đây chẳng phải là cuốn truyện chủ công tối hôm qua mình xem sao!

Trong truyện, vai chính công thụ không học cùng một lớp, nhưng không biết vì sao trường học xếp vào cùng phòng ký túc, từ đó, dù đang yêu đương cũng luôn ở vị trí đệ nhất, là đoạn giai thoại đáng lưu truyền.

Mà Sở Trạch hắn……Sau khi thổ lộ với Giản Triệt liền chuyển trường rời đi!

Chẳng lẽ hắn xuyên thư?

Sở Trạch thu hồi tầm mắt, vừa lúc thấy trên bàn của một nữ sinh có để một cái gương nhỏ, hắn cầm gương soi một chút. Nhìn hình ảnh phản chiếu lại, ngay tức khắc khiến Sở Trạch siết chặt tấm gương, hưng phấn nhìn kĩ.

Quả nhiên, bây giờ ở trong gương không còn là Sở Trạch hình dạng mập mạp lúc trước, người này mày kiếm mắt sáng, diện mạo và dáng người có thể nói là đoan chính, tuy không bằng Giản Triệt, nhưng như vậy cũng được coi như là tuấn soái thiếu niên!

Hắn thật sự xuyên thư!

Không những xuyên thư, bộ dạng hắn còn giống với trong sách miêu tả, điều này không nghi ngờ chính là cho hắn cuộc sống thứ hai! Nhưng hắn xuyên thành nhân vật pháo hôi sắp chuyển trường, mỹ nhân ở trước mắt lại không ăn được vào miệng, thì có tác dụng gì?

Sở Trạch đang mải suy nghĩ, liền nghe được vài tiếng điện lưu, hắn theo tiếng động nhìn qua bên đấy, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ nhảy lên, chưa kịp thấy rõ lại nghe âm thanh khinh bỉ xung quanh tăng lên.

“Nhìn kìa! Con cóc còn biết soi gương!”

“Với diện mạo này của ngươi, bằng một phần mười Giản Triệt sao?”

“Cũng không nhìn xem mình có xứng không?”

“Trật tự!!! Kỳ thi nhập học đã thi tốt chưa?”

Trong tiếng trào phúng truyền đến thanh âm quát lớn của một thầy giáo độ tuổi trung niên.

Chủ nhiệm lớp Chu Viễn từ cửa chính phòng học tiến vào, ôm một chồng bài thi đặt trên bục giảng, mắng: “Cũng không nhìn xem chính mình là bộ dáng gì, lớp chúng ta chỉ có một người xếp hạng trong top 10, chính là Giản Triệt xếp thứ nhất! Nhìn nhìn lại các ngươi! Không biết xấu hổ sao?”

Chu Viễn: “Giản Triệt, giúp lão sư phát bài thi xuống.”

Chủ nhiệm lớp phát uy, đám đông vội vàng giải tán, mỗi người về chỗ ngồi của mình. Sở Trạch nhìn một vòng, phát hiện chỉ có vị trí ngồi cùng bàn với Giản Triệt trống không, liền ngồi xuống.

Không nghĩ tới bọn họ lại ngồi cùng bàn, đều ngồi ở bàn hàng cuối phòng, điều này không được đề cập ở trong truyện.