Chương 5: Trứng màu 1, giáo thảo trong lớp học chà sát hoa huyệt

Giản triệt: “Trước hết nghe lão sư giảng bài đi.”

Sở Trạch xoay bút trên tay, nghiền ngẫm nhìn cậu một cái, cúi đầu xem bài thi, nội dung bài này cao trung Sở Trạch từng học qua, hiện giờ nghe lão sư giảng bài cũng không khó.

Hắn dừng bút, ánh mắt từ trên bài thi chuyển hướng, nhìn về phía khe hở giữa hai chân Giản Triệt, ngắm chỗ bí ẩn kia.

【Sở Trạch: Mèo nhỏ, mở ra giao diện thuộc tính mỹ nhân. 】

【Mèo nhỏ: Đã giúp ký chủ mở ra!】

Theo thanh âm máy móc quen thuộc của Mèo nhỏ, Sở Trạch thấy đã tăng thêm 9 tích phân do vừa mới tiếp xúc một hồi, thế là dùng 9 điểm tích phân này toàn bộ gia tăng lên độ dâʍ đãиɠ hoa huyệt của Giản Triệt, sau đó dùng ngón tay đâm thọc vào giao diện hoa huyệt, trên dưới thọc vào rút ra.

Theo hắn động tác, rất nhanh cậu liền phản ứng được.

Chỉ thấy Giản Triệt trên mặt thoáng chốc nổi lên một tầng ửng hồng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hừ nhẹ, nơi bí ẩn cậu không muốn bại lộ trước mặt người khác giống như bị ngón tay vô hình thọc vào rút ra, khiến cậu cảm thấy thật thẹn.

Giản Triệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt mơ hồ nhìn mọi người chung quanh, sợ có người nhìn thấy phản ứng Kỳ quái của hắn, hai chân càng cố run rẩy kẹp chặt, dùng động tác cực nhẹ cọ xát hai mảnh môi âʍ ɦộ đầy đặn.

Sở Trạch: “Cậu không thoải mái?”

Ánh mắt nghiền ngẫm của hắn cùng hai tròng mắt mơ hồ của Giản Triệt đối diện nhau, làm ánh mắt Giản Triệt co rúm lại, hơi tránh né, trên mặt cũng trải đầy một tầng sắc ửng đỏ, nói: “Không có…… Ân a…… Ngươi như thế nào không nghe giảng bài?”

Sở Trạch: “Ta không nghe hiểu.”

Hắn nhìn biểu tình nan kham của Giản Triệt, tâm tư đùa bỡn dâng trào, một mặt dùng ngón tay vô hình thọc vào rút ra hoa huyệt Giản Triệt, một mặt đem bài thi đẩy qua, nói: “Giúp tôi giảng đề này một chút.”

Ngón tay Giản Triệt run rẩy nhận lấy bài thi, hai chân càng kẹp chặt môi âʍ ɦộ, mắt thường có thể thấy được kịch liệt cọ xát, một lúc sau, trên mặt quần chảy ra vài giọt chất lỏng.

“Đề này…… Ân a! Ngươi kẻ thêm đường phụ ở chỗ này……”

Cậu vừa giảng đề vừa cố gắng ức chế tiếng rên trong miệng, nhưng mà vẫn không khống chế được phát ra vài tiếng than nhẹ, động tác hai chân thon dài cọ l*и càng ngày càng nhanh, không lâu sau liền phun ra từng đợt từng đợt nước da^ʍ.

Giống như đái trong quần.

Thanh âm Giản Triệt run rẩy nói một lát, liền thấp giọng: “Thực xin lỗi, tôi lát nữa…… Lát nữa lại giảng cho cậu.”

Sở Trạch: “Như vậy a…… Được thôi.”

Hắn cố ý dùng ngữ khí thất vọng, cầm bài thi đặt ở trước mặt Giản Triệt về, quả nhiên thấy trong ánh mắt Giản Triệt ập lên một tầng áy náy, sau một lúc lâu mới hơi cúi thấp đầu tiếp tục dùng hai chân chà huyệt.

Hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, Giản Triệt nghĩ.

Nơi này ngày thường chưa bao giờ ngứa, lúc này tựa như có dị vật, cảm tưởng như nếu không cọ hỏng thì sẽ không dừng lại, làm cậu cực kỳ muốn tìm cái vật thể nào vừa thô lại vừa lớn thọc vào, vẫn là chờ đến khi trở về phòng ngủ thì rửa sạch sẽ thôi.

Mà điều cậu không biết là, ở thời điểm cậu tránh né ánh mắt, Sở Trạch lại tràn đầy hứng thú nhìn cậu, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra ý cười sảng khoái đến cực điểm.

Mẹ nó, hệ thống này có chút thú vị.