Chương 14: Thế giới thứ nhất: Bạn trai của bạn thân (H xíu xiu) )

Trương Nghiêu sau khi bắn xong thì đâm chiêu nhìn mật huyệt của cô đang không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà. Từ khi nào mà khả năng kiềm chế của cậu lại kém như vậy? Bị cô kẹp chặt đến nỗi không chịu được liền bắn! Nhìn thiếu nữ nằm thoi thóp trên giường, cả người cô đỏ ửng, trên ngực, cổ, bụng, cánh tay khắp nơi đều có dấu cắn của cậu. Hai đầṳ ѵú cao ngất cương cứng hướng lên trên theo nhịp thở của thiếu nữ mà không ngừng phập phồng. Hai mắt cô mơ màng, miệng nhỏ hé mở, bên khóe miệng còn ẩn hiện một dòng nước óng ánh khả nghi.

Cảnh sắc này làm cho côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn tinh một lần nữa cứng lên, nhưng lần này cậu không hấp tấp như ban nãy, cả người Trương Nghiêu toát lên một khí thế lười nhát từ từ đè lên cơ thể mềm mại của cô.

Thiếu niên hơi thở phả nhẹ lên gương mặt khiến Ninh Tiểu Tiểu mông lung nhìn cậu, không biết thế nào cô lại vươn cánh tay ôm lấy cổ thiếu niên. Hành động này dĩ nhiên đã lấy lòng được Trương Nghiêu, cậu vươn tay mơn trớn di chuyển từ rái tay xuống ngực thiếu nữ, đảo quanh vài vòng rồi xoa bóp nhẹ khiến Ninh Tiểu Tiểu không nhịn được mà ưỡn cao người đón hùa ý cậu.

"Ưʍ..."

"Thích không?" Giọng nói thiếu niên trầm khàn vang lên bên tai.

Ninh Tiểu Tiểu bị cậu bóp đến thoải mái, miệng nhỏ rên hừ hừ nhưng không trả lời, Trương Nghiêu lại bóp mạnh lên, ngón tay gảy gảy đầṳ ѵú nhỏ: "Trả lời anh!"

"A... Ân thích... thích"

Vừa lòng câu trả lời, cậu cúi đầu cắn lấy vành tai đỏ hồng mê người hàm hồ hỏi: "Thích cái gì, hửm?"

Ninh tiểu tiểu toàn thân ngứa ngáy khó chịu cô vô thức vươn tay đẩy đẩy đầu tóc mềm mượt: "Đừng...nhột. Thích... Thích anh a"

Trương Nghiêu mặc kệ tay nhỏ đang né tránh, môi mỏng di chuyển một đường xuống phía dưới, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh bầu ngực rồi há miệng ngậm lấy nhũ tiêm, giọng ồ ồ hỏi: "Thích anh? Thích anh như thế nào?"

Ninh Tiểu Tiểu hồi nhớ lại kí ức của nguyên chủ, thích như thế nào, là từ lúc Vương Nhã Kỳ ở bên tai không ngừng nói về Trương Nghiêu, cô ta nói cậu có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu cưng chiều, trên giường có bao nhiêu mạnh mẽ,... Tất cả đều khiến Ninh Tiểu Tiểu trước đây si mê, cô ấy si mê một người mà ngay cả mặt cũng chưa từng có can đảm nhìn qua.

Có lẽ bị cảm xúc của nguyên chủ chi phối, Ninh Tiểu Tiểu hai mắt bỗng chốc ướt đẫm, thút thít. Trương Nghiêu vẫn luôn quan sát sắc mặt của bé con, nhìn thấy cô đột nhiên khóc lóc liền hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?" Khỏi phải nói có bao nhiêu dịu dàng, Ninh Tiểu Tiểu tự hỏi, khi bên những người khác cậu ta cũng dịu dàng như vậy sao? Câu hỏi này khiến lòng cô không dễ chịu, có lẽ là bị khí chất trà xanh lây nhiễm, cô càng muốn chiếm lấy người này cho riêng mình vì thế Ninh Tiểu Tiểu nức nở càng lợi hại.

"Hức... Thích anh... Chưa gặp mặt đã thích anh."

"Chưa gặp mặt đã thích anh? Như thế nào?" Trương Nghiêu khá hứng thú vì điều này, thỏ con này trước mặt cậu luôn tỏ ra nhút nhát, thậm chí đến tên cậu còn không biết mà dám nói thích anh, lại còn chân thành như vậy.

Ninh Tiểu Tiểu dường như biết bị anh chê cười, cô khịt mũi chui đầu vào hõm vai của cậu nức nở: "Là Nhã Kỳ kể với em... Hức, người ta là hâm mộ Nhã Kỳ có một bạn trai tốt như vậy. Nhưng mà... Chúng ta bây giờ không tốt lắm đâu..."

Nói xong Ninh Tiểu Tiểu không nhịn được chửi chính mình trong đầu, có phải trước kia con nhỏ tiểu tam đó cũng dùng những lời này để nói với chồng cô lúc lên giường không. Mẹ nó, nếu vậy thì ai chịu nỗi chứ.

Trương Nghiêu quả thật bất ngờ, trong lòng lại có chút thành tựu nho nhỏ, nhìn xem, bé con trong ngực thích hắn đến vậy mà.

"Nếu đã không tốt vậy anh đi nhé!" Trương Nghiêu không nhịn được trêu chọc.

Ninh Tiểu Tiểu cúi cùng cũng lộ mặt lên, cô nhìn cậu với ánh mắt ướt sũng ngạc nhiên, sau đó lại không nói gì chỉ ôm chăn quấn chặt người lui về một góc giường nhỏ giọng nghẹn ngào.

Vốn dĩ muốn đùa cô nhưng nhìn bộ dạng bé xíu mềm mại bị cuốn chặt trong chăn Trương Nghiêu lại cảm giác như bị lông vũ lướt qua tim, ngứa ngáy khó chịu.

Cậu vươn tay nắm lấy góc chăn, dùng chút ít lực đã thành công mang bé sâu nhỏ trở vào trong lòng, Ninh Tiểu Tiểu vẫn còn không thút thít, thân mình uốn éo muốn thoát ra.

*Bụp* Mông nhỏ dưới lớp chăn bị đánh mạnh một tiếng, Ninh Tiểu Tiểu ngừng khóc trừng mắt nhìn cậu, rõ ràng là bộ dạng tức giận nhưng lại khiến cậu không kiềm được mà yêu thích, cưng chiều vuốt lên chóp mũi cô, Trương Nghiêu cười mỉm nói: "Tính khí này...cũng thật lớn nha."

Ninh Tiểu Tiểu ngoảnh mặt ngó lơ thì lại bị cậu nhéo cằm kéo lại, nhìn ánh mắt tối đen của cậu cô không tự chủ được mà nuốt nước bọt vài ngụm.

Trương Nghiêu nhìn chằm chằm đôi môi căng mướt, son mỗi sớm đã bị cậu ăn hết, lúc này đôi môi hồng nhạt, ướŧ áŧ đầy mời gọi, không nghĩ nhiều môi mỏng liền áp tới. Khoảnh khắc chạm phải đôi môi lạnh lẽo Ninh Tiểu Tiểu không nhịn được mà rùng mình. Trương Nghiêu nhẹ nhàng cắи ʍút̼ hai cánh một, lưỡi nóng đảo quanh hai viền môi béo mập tự như đang mυ"ŧ một cây kẹo ngọt, cắи ʍút̼ đến khi hai cánh môi đỏ ửng đầu lưỡi lại cạy mở hàm răng ngọc thâm nhập vào bên trong. Chiếc lưỡi đinh hương của thiếu nữ rụt rè không biết trốn vào đâu liền bị cậu cuốn lấy, nhẹ nhàng cắи ʍút̼ lại day day một hồi, đầu lưỡi cậu thâm nhập sâu như muốn nuốt luôn lưỡi cô vào bụng. Trương Nghiêu bị sự ngọt ngào của thiếu nữ khiến cho mất khống chế, chỉ khi Ninh Tiểu Tiểu mất dưỡng khí đấm nhẹ vào ngực mới khiến cậu dứt ra, đôi môi lưu luyến rời đi kéo theo một sợi nước oánh nhuận.

Liếʍ liếʍ môi, âm thanh từ tính nhuốm màu tình dụng, tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ: "Bảo bối, em thật ngọt."