Chương 22: Thế giới thứ nhất: Bạn trai của bạn thân

Trương Nghiêu hai mày nhíu chặt lại không một chút lưu tình nào đẩy cô ta ra, cánh tay vòng qua ôm Ninh Tiểu Tiểu. " Vừa lúc mọi người cũng ở đây, thông báo một chuyện."

Vương Nhã Kỳ giống như nghe thấy lời chia tay của cậu, hai mắt co ta đỏ lê, mặt trắng bệt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Nghiêu, có chuyện gì để ăn xong rồi hẳn nói được không! Mọi người đều đói cả rồi."

Trương Nghiêu vẫn mặc kệ không thèm để mắt tới cô ta, Vương Nhã Kỳ quyết định chuyển mục tiêu sang Ninh Tiểu Tiểu: "Đúng không, Tiểu Tiểu?"

Ninh Tiểu Tiểu đón nhận ánh mắt uy hϊếp của cô ta trong lòng liền cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện sợ hãi cùng yếu đuối, cô vội vã nép sát ra sau Trương Nghiêu, lúng túng gật gật đầu.

Cảm nhận được cơ thể nhỏ trong lòng căng cứng cậu liền đưa tay vuốt vẻ sống lưng trấn an cô, liếc nhìn Vương Nhã Kỳ một cái rồi kéo cô ngôi xuống ghế.

Vì chỗ ngồi của hai người cách Vương Nhã Kỳ một cái ghế, đó là chỗ của Tuấn Kiệt, cậu ta liền tri kỉ nhường ghế cho cô ta, thế là Trương Nghiêu ngồi ở giữa, một bên là Ninh Tiểu Tiểu, một bên là Vương Nhã Kỳ.

Không khí trên bàn quá mức gượng gạo, ai cũng không dám mở miệng, kể cả Tiết Tử cũng bị khí thế lạnh lẽo của Trương Nghiêu trấn áp chỉ biết cắm đầu vào ăn.

Trong bàn ăn chỉ còn giọng nói ôn nhu của Trương Nghiêu hỏi Ninh Tiểu Tiểu:

"Em thích ăn cái này sao?"

"Ăn thử cái này đi."

"Không được, cái này quá cay, em ăn ít thôi.”

"... "

Ninh Tiểu Tiểu vừa giả vờ nhút nhát hưởng thụ Trương Nghiêu phục vụ vừa dùng khóe mắt nhìn sắc mặt hết xanh rồi lại trắng của Vương Nhã Kỳ.

"Cảnh báo kí chủ, chỉ số thù hận của Vương Nhã Kỳ với ngài bây giờ là 85 nha. Quá đáng sợ~"

Ninh Tiểu Tiểu lấy khăn giả vờ lau miệng để che đi ý cười: "A~ ta cũng sợ."

Vương Nhã Kỳ này cũng đủ ẩn nhẫn, tay đã muốn bật máu thế kia mà vẫn kiên quyết giữ chặt lại. Vậy để cô giúp cô ta giải thoát một chút.

Trương Nghiêu đang mãi mê gắp đồ ăn cho thì một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra: "Nghiêu, em no rồi!"

Ninh Tiểu Tiểu biểu tình xấu hổ, hai má đỏ ửng thẹn thùng nói. Trương Nghiêu yêu chết gương mặt này của cô, đưa một tay ra sau ót kéo cô lại gần, một tay đem con tôm vừa mới bóc vỏ kề lên môi cô nói: "Ngoan, ăn hết con tôm này đã."

Cô hơi nhăn mày, môi nhỏ mím lại, sau đêm qua Trương Nghiêu biết đây là thói quen mỗi khi vật nhỏ không hài lòng, Trương Nghiêu cũng mặc kệ ở đây là đâu, cậu bỏ con tôm vào miệng sau đó chụp lên cánh môi đang mím chặt kia, đẩy con tôm vào miệng cô, đầu lưỡi còn ở trong khoang miệng đảo qua vài vòng.

Trên bàn mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về hai người họ sau đó lại chuyển sang Vương Nhã Kỳ.

Vương Nhã Kỳ sắc mặt đen tới cực điểm, cô ta nhìn ra trong ánh mắt bọn họ đều là ha hê chê cười, đặc biệt là con ả Tiết Tử kia.

*Ầm*

Vương Nhã Kỳ đập mạnh tay xuống bàn đứng bật dậy chỉ tay vào Ninh Tiểu Tiểu quát lớn: "Mày đang làm cái trò gì vậy hả? Bạn trai tao mày cũng dám quyến rũ."

Ninh Tiểu Tiểu miệng vẫn đang còn tôm, cô ngập ngừng nhìn lên cô ta nói: "Nhã Kỳ, không phải như vậy đâu..."

"Không phải như vậy? Mẹ nó, mày một con nhỏ nghèo hèn mà cũng xứng đáng được Trương Nghiêu để mắt tới sao? Nếu như mày không lấy thân thể này quyến rũ Trương Nghiêu thì là gì? Nếu như không có tao thì này cũng chỉ là một con chó ở Đế Đô thôi, mày còn ở đây giả vờ cái gì."

Ninh Tiểu Tiểu cả người run rẩy ngồi ở đó, Trương Nghiêu nắm lấy tay cô vuốt ve rồi bình thãn nâng mắt lên nhìn cô ta: "Vậy nếu như không có tôi, cô nghĩ tại Đế Đô cô là cái gì?"

Đúng vậy, thân phận của cô ta so với Ninh Tiểu Tiểu thì cao hơn, nhưng so với toàn bộ học sinh ở trong trường thì cô ta không là gì cả, nếu như không có thân phận bạn gái của Trương Nghiêu thì cô ta cũng sớm bị dẫm đạp rồi.

"Nghiêu, anh đừng để bị cô ta mê hoặc, loại người như cô ta không biết lúc trước đã ngủ với biết bao nhiêu người rồi, em là bạn duy nhất của cô ta, chẳng lẽ em không biết?"

Ninh Tiểu Tiểu gương mặt trắng bệt, nước mắt như hạt châu rơi xuống, nhìn Trương Nghiêu đáng thương nói: "Nghiêu, em không có! Em không có như vậy!"

Trương Nghiêu làm sao không biết được, đêm qua cậu vừa mới lấy đi lần đầu của cô còn gì. Vuốt ve đầu an ủi cô, cậu ôn nhu nói: "Ngoan, anh tin em."

Ninh Tiểu Tiểu hai mắt đầy nước cảm động nhìn Trương Nghiêu còn Vương Nhã Kỳ thì tức điên lên, từ đầu đến cuối cô ta không dám nổi giận với Trương Nghiêu, tất cả lỗi lầm đều đổ lên trên người Ninh Tiểu Tiểu.

Nóng giận mất hết lí trí, cô ta gào lên: "Con điếm này!"

Sau đó lao vào muốn đánh Ninh Tiểu Tiểu, Trương Nghiêu bên cạnh kịp thời đẩy ngã cô ta.

"Đừng cho là tôi không đánh con gái, cô đυ.ng vào Tiểu Tiểu thử xem. Vương Nhã Kỳ! Chúng ta xong rồi."