Chương 27: Thế giới thứ nhất: Bạn trai của bạn thân

Kể từ ngày thao cô trong phòng tập, Trương Nghiêu như phát rồ mỗi ngày đều đến ép cô lên mặt gương mà thao đến mềm nhũn, có khi cậu còn bắt cô tạo những kiểu dáng ba lê tiêu chuẩn sau đó thô bạo đâm côn ŧᏂịŧ từ phía sau tới.Mỗi lần đều là Ninh Tiểu Tiểu khóc lóc xin tha mới thôi.

Thoáng cái ngày mai chính là lễ kỉ niệm, đêm nay Ninh Tiểu Tiểu dứt khoát ở trong kí túc xá tránh mặt Trương Nghiêu, cô không muốn ngày mai mang hai cái chân run rẩy đi múa đâu.

Lúc này Ninh Tiểu Tiểu đang nằm trên giường đắp mặt nạ, vốn là phòng ngủ bốn người nhưng vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều về nhà, chỉ còn lại một mình cô ở đây.

Chuông điên thoại reo, là Trương Nghiêu gọi đến.

"Alo!"

"Nhớ anh không?"

Giọng nam bên kia trầm ấm đến nhũn người, trong khoảng thời gian này thái độ của Trương Nghiêu đối với cô mỗi ngày mỗi thay đổi. Ban đầu gặp mặt đều chỉ muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ, đôi khi sẽ đi bar qua lại với những người con gái khác.

Nhưng sau lần Ninh Tiểu Tiểu được Đóa Đóa chỉ điểm đến bắt tại trận, kế đó cô khóc lóc nói muốn cùng cậu cắt đứt quan hệ. Mới đầu, Trương Nghiêu trưng ra bộ mặt không quan tâm, còn điên cuồng tìm niềm vui mới.

Nhưng chưa được ba ngày cậu đã phát điên vì đâu đâu cũng là hình bóng cô, từ nụ cười thiên chân, vui vẻ, lúc cô săn sóc mang nước tới sân bóng cho cậu, lúc cô không quản trời mưa mà chạy đến quán bar đón cậu đã sau mèm,...tất cả điều đó khiến Trương Nghiêu nhận ra tình cảm của cậu đối với người con gái này sâu đậm hơn cậu tưởng.

Ninh Tiểu Tiểu mặt vô biểu cảm nhưng giọng nói lại ngọt ngào vô cùng: "Nhớ!"

Trương Nghiêu khàn giọng cười một tiếng: "Nhớ còn không để anh đến tìm em. Ngoan, cho anh gặp mặt một lát, anh cũng nhớ em."

"Ưm, không được đâu. Gặp mặt anh liền... Liền làm cái kia, mai em còn phải biểu diễn nữa."

Đầu dây bên này Trương Nghiêu nghe cô ngượng ngùng liền nhếch một bên chân mày trêu chọc: "Hửm? Anh liền làm cái gì?"

Giọng Ninh Tiểu Tiểu e thẹn giận dỗi nói: "Thì chính là... Cái đó. Ây da, dù sao người ta cũng sẽ không gặp anh. Anh không được nói nữa, nếu không em sẽ tức giận."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trương Nghiêu, cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đỏ mặt của cô lúc này, hai mắt to tròn đen láy trừng lên, miệng nhỏ khẽ dẫu.

Trương Nghiêu nhìn xuống đũng quần, quả nhiên đã cứng.

Thật không có tiền đồ, chỉ mới nhớ đế bộ dáng của cô thôi côn ŧᏂịŧ liền cứng rắn như vậy.

"Bảo bối, anh cứng rồi, phải làm sao đây?"

"Anh! Anh... Sao anh có thể không đứng đắn như vậy! "

Trương Nghiêu đem côn ŧᏂịŧ móc ra đem vỗ lên điện thoại: "Nghe được không? Nó đang gọi em"

Ninh Tiểu Tiểu dù có sắt đá đến đâu thì cũng đỏ mặt. Thằng nhóc này, sao lại dâʍ ɖu͙© như vậy?

Thấy cô im lặng Trương Nghiêu vẫn tiếp tục cầm côn ŧᏂịŧ lên xuống, miệng rêи ɾỉ gọi cô: "Bảo bối, làm sao đây, anh thật khó chịu."

Cô cắn môi: "Anh, hay là đi tắm nước lạnh được không?"

Dĩ nhiên câu trả lời cú Trương Nghiêu là không: "Em rên một tiếng, rên cho anh nghe được không?"

"Không được, rất kì quái!"

"Nếu em không chịu, anh bây giờ liền đến chỗ em, sau đó liền chơi chết nhóc vô tâm như em."

Ninh Tiểu Tiểu thật sự sợ hãi, ngày mai cô còn rất nhiều việc muốn làm, không thể cùng cậu điên cuồng được.

Nghĩ nghĩ, Ninh Tiểu Tiểu nén giận nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ưʍ..."

Bên này, côn ŧᏂịŧ của Trương Nghiêu đã cứng thêm một vòng: "Lớn tiếng chút, rên thật nhiều vào!"

Thằng nhóc này!

"Ưʍ... Ân... Thật thoải mái...."

Bạch, bạch, bạch

Bên kia truyền đến tiếng thủ da^ʍ, Trương Nghiêu đặt điện thoại lên đầu nằm, tay nhanh chóng lên xuống: "Chơi chết em... Bảo bối, nhìn em tiểu huyệt của em thật nhiều nước..."

Trương Nghiêu nhắm mắt trong đầu đều là hình ảnh làʍ t̠ìиɦ cùng cô.

Ninh Tiểu Tiểu cảm nhận hạ thân truyền tới một luồn nhiệt. Cô ướt!

Cắn lấy môi đỏ, cô thuận theo uốn éo rêи ɾỉ: "A... Tiểu huyệt ướt rồi... Thật ngứa... Mau... Mau cho côn ŧᏂịŧ vào..."

"Bảo bối, anh thao em có sướиɠ hay không? Côn ŧᏂịŧ có lớn hay không? Hửm?"

"A.. Nha... Côn ŧᏂịŧ thật lớn... Ưʍ.. Đâm tới tử ©υиɠ rồi..."

"Bảo bối, mau, gọi anh..."

"Ưʍ... Nghiêu... Ông xã... Đâm chết em... Ưʍ..

Nhanh quá..."

Hai người đều ăn ý tưởng tượng đến khoảnh khắc làʍ t̠ìиɦ, tiếng rêи ɾỉ từ hai chiếc điện thoại phát ra làm màn đêm trở nên vô cùng nóng bỏng.

Cuối cùng, Trương Nghiêu cũng bắn cậu lấy khăn giấy lau tay nói: "Bé con, xong ngày mai xem anh xử lí em như thế nào!"

Ninh Tiểu Tiểu hạ thân cũng ướt đến lợi hại, qυầи ɭóŧ sớm bị vô vứt xuống cuối giường, lúc này cô còn đang thở hổn hển không trả lời cậu.

Trương Nghiêu nghe tiếng hô hấp thô nặng bên kia, cậu siết chặt điện thoại nói: "Bé con, sau này chuyển đến sống cùng anh đi, anh muốn ở gần em mỗi ngày."

Ninh Tiểu Tiểu nằm trên giường, môi nhỏ cong lên. Sau này? E là không có sau này nữa.

Sau khi trò chuyện ân ái với Trương Nghiêu xong, cô bắt đầu trò chuyện với hệ thống.

"Đóa Đóa, chỉ số nhiệm vụ thế nào?"

Âm thanh non nớt của trẻ con lập tức vang lên: "A, tất cả đều chỉ còn cách một phần trăm nữa thôi kí chủ."

Ninh Tiểu Tiểu mân mê môi: "Bên phía Vương Nhã Kỳ có động tĩnh gì chưa?"

Đóa Đóa kiêu ngạo nói: "Có, có, mấy ngày này cô ta cùng Cao Mẫn Mẫn hay lén lút gặp nhau a. Kí chủ, e là ngày mai hai người họ sẽ ra tay nha."

Ninh Tiểu Tiểu cười: "Vừa lúc, kết thúc hết một lượt đi."

Nói xong cô nhắm mắt ngủ, ngày mai có vẻ rất nhiều chuyện, cô cần dưỡng sức.