Chương 28: Thế giới thứ nhất: Bạn trai của bạn thân

Ngày hôm sau, từ sớm tại trường Đế Đô đã tấp nập học sinh cùng khách mời, dù sao đây cũng là trường số một tại đây nên số lượng siêu xe đến đậu trước cổng trường kéo ra một hàng rất dài. Trong phòng thay đồ Ninh Tiểu Tiểu đang tỉ mỉ hóa trang.

"Tiểu Tiểu, hôm nay cậu thật đẹp nha!"

Người nói là một thành viên trong đội múa ba lê với cô, ban đầu Ninh Tiểu Tiểu trong đội múa rất mờ nhạt, sau khi việc cô yêu đương cùng Trương Nghiêu được lộ ra thì thái độ của bọn họ đối với cô liền vô cùng ân cần. Ninh Tiểu Tiểu đương nhiên cũng không thèm để ý đến bọn họ, chỉ hơi cười cười rồi tập trung trang điểm.

Cô nàng kia không được đáp lại thì bỉu môi đi đến một góc khuất nói chuyện với bạn bè.

"Xì, thứ gì chứ? Còn không phải là quen được Nghiêu ca thôi sao? Đợi đến khi anh ấy chán, xem cô ta còn lên mặt được nữa không?"

"Thôi đi, biết đâu được người ta dùng thân thể để mê hoặc thì sao."

"Nè, cậu xem thân thể tôi cũng không tồi, tôi đi quyến rũ thử anh ấy có được không?"

Ba cô gái tụm lại với nhau không ngừng ảo tưởng.

Bất ngời một hơi lạnh ập tới. Sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói lạnh băng.

"Với thân thể của cô mà đòi quyến rũ tôi? Có tin tôi đem cô cho chó động dục chơi không?"

Ba cô nàng vừa mới cười nhí nhố nghe xong liền lập tức xanh mặt, đối diện với ánh mắt sắc lạnh chận bọn họ không kìm được mà run rẩy vội vàng nói xin lỗi rồi chạy đi mất.

Trương Nghiêu nhăn mày lườm bọn họ, khi nhìn lại thì đã thấy Ninh Tiểu Tiểu ngồi trên ghế trang điểm nhìn cậu cười tủm tỉm.

Bước chân cậu đi nhanh lại bóp lấy má cô tỏ vẻ hung dữ: "Còn cười? Để người ta bắt nạt cũng không biết phản bác lại, thật ngốc chết đi được!"

Ninh Tiểu Tiểu chu môi, tay vòng ra ôm lấy vòng eo hẹp mạnh khỏe của thiếu niên: "Bọn họ chỉ là nói xấu sau lưng thôi, em mới không thèm để ý."

Hôm nay Ninh Tiểu Tiểu múa chính, cô bận bộ váy múa ba lê trắng tinh, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, môi đỏ hồng bóng mượt, đôi mắt đen láy càng thêm long lanh.

Trương Nghiêu không chịu nổi bộ dạng chu môi nũng nịu của cô, cúi đầu hôn lên môi đỏ một cái rồi nói: "Nói xấu sau lưng cũng không được? Người yêu của anh là người bọn họ có tư cách nhận xét sao?"

Ninh Tiểu Tiểu tì cằm lên bụng cậu, ngẩng đầu lên cười ngô nghê: "Vậy không phải em còn có anh sao? Sau này anh bảo hộ em là được, hì hì."

Trái tim như có một sợi lông vũ quét qua, sự rung động ập đến khiến cậu không kịp phòng bị. Trước khi gặp cô cậu đều nghĩ bạn gái lí tưởng của mình sẽ là một người vừa quyến rũ vừa thông minh, nhưng khi gặp cô thì mọi chuyện đều thoát ra khỏi sự khống chế của cậu. Một cô gái vừa ngốc nghếch vừa ỷ lại nhưng lại khiến cậu nhớ mãi không thôi.

Trương Nghiêu đưa tay bẹo má cô, giọng điệu không tự chủ mà ôn nhu: "Vậy sau này anh phải mang em theo bên người để trông chừng mới được."

...

Rất nhanh đã đến tiết mục múa của Ninh Tiểu Tiểu. Trên sân khấu, cô gái xinh đẹp đứng ở vị trí trung tâm, mọi cái nhấc tay nhấc chân đều giống như một con thiên nga vừa cao quý vừa mềm mại.

Trương Nghiêu đứng bên dưới nhìn đến ngẩn người, tròng mắt đuổi theo bóng hình của cô trên sân khấu, đó là người con gái của cậu, của riêng cậu.

Trong lúc mọi người đang mãi mê chiêm ngưỡng tiết mục múa, thì trong góc tối, một đôi mắt như rắn độc cũng nhìn lăm lăm vào cô gái trên sân khấu, mãi đến khi tiết mục kết thúc, đôi mắt đó mới biến mất.

Ninh Tiểu Tiểu biểu diễn xong cúi chào khán giả, đôi mắt lơ đãng lướt qua góc tối kia rồi đi xuống sân khấu.

Trương Nghiêu vốn muốn đón cô trong phòng hóa trang nhưng bị cô cự tuyệt, thế là cậu chỉ có thể đứng trước cổng trường, vừa tán gẫu cùng bạn vừa đợi.

Trong phòng thay đồ, Ninh Tiểu Tiểu vừa hóa trang xong đang tính đứng dậy đi ra ngoài thì một nữ sinh chạy đến nói: "Ninh Tiểu Tiểu, lão sư nhắn cậu đến phòng giáo vụ một chuyến á. "

Ninh Tiểu Tiểu nhìn nữ sinh này cô ta liền chột dạ né tránh, bất quá cô cũng không nói gì, cười cười: "Được thôi, để mình đi liền."

...

Bên này, Trương Nghiêu đã chờ đến gần một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, gọi điện thoại thì không liên lạc được. Cậu sốt ruột liền chạy đến phòng hóa trang.

Trong phòng mọi người đã ra về gần hết chỉ còn lại vài ba học sinh ở lại thu dọn đồ đạc. Trương Nghiêu chụp lấy một người hỏi: "Ninh Tiểu Tiểu đâu?"

Người kia nhìn cậu hơi hoang man một chút rồi trả lời: "Ban nãy cậu ấy được lão sư gọi đến phòng giáo vụ rồi."

Dứt lời, Trương Nghiêu liền xoay người bỏ đi. Đến phòng giáo vụ, đóng cửa...

Trương Nghiêu nhăn mày lại, như cảm nhận được gì đó, cậu liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng chỉ nhận được câu trả lời không liên lạc được máy móc.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo sợ như lúc này, lấy điện thoại gọi cho vài người bạn chơi cùng để bọn họ chia ra tìm cô còn cậu thì lên phòng giám thị xen camera trường.