Chương 31: Thế giới thứ hai: Anh rể chân sút tài hoa

Qua một đoạn thời gian Ninh Tiểu Tiểu dần dần thích nghi với cuộc sống ở nhà Ninh Hoa, cô được sắp xếp cho học tại một ngôi trường có tiếng ở đây. Tại trường học, Ninh Tiểu Tiểu diễn tròn vai tiểu bạch thỏ hoạt bát, chưa hiểu sự đời thành công thu được rất nhiều thiện cảm của mọi người.

"Tiểu Tiểu, hôm nay tan học cùng đi ăn đi."

Cao Phương - cô nàng bạn cùng bàn của Ninh Tiểu Tiểu lên tiếng rủ rê.

Ninh Tiểu Tiểu tay cất sách vở vào trong cặp, đôi mắt trong suốt nhìn lên nói: "Không được rồi Phương Phương, hôm nay anh rể mình về, mình phải về nhà ăn cơm chiều."

Cuối cùng hai người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, Ninh Tiểu Tiểu đưa tay đón một chiếc taxi về nhà.

Nhà của Ninh Hoa vốn có tài xế riêng nhưng cô ta cứ viện cớ bận rộn này nọ không chịu đưa xe chở Ninh Tiểu Tiểu đi học, Ninh Tiểu Tiểu mới không thèm chấp nhất với cô ta, tiền tiêu hàng tháng Ninh ba gửi về cho cô rất nhiều.

Xe về đến cổng, từ xa Ninh Tiểu Tiểu đã thấy được khung cảnh bận rộn của người làm.

Nói cũng phải, đội bóng của Viêm Kiệt vừa giành được huy chương vàng tại giải đấu, sau khi về nước hắn được truyền thông săn đón, vốn dĩ đã về nhà cách đây hai hôm nhưng vì vậy mà trì hoãn đến bây giờ. Ninh Hoa mỗi ngày trông ngóng đến sốt ruột, lo lắng chỉnh trang sao cho toát lên vẻ người vợ hiền dịu nhất có thể.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn mọi người bận rộn qua lại đến cả tiếng bấm chuông của cô cũng không ai để ý liền dứt khoát ngồi chồm hổm trước cửa nhà.

Xế chiều, bầu trời không còn nắng gắt, tia nắng đỏ tía hắt lên bóng dáng nữ sinh bé nhỏ, làn da trắng muốt dưới bóng chiều càng thêm lung linh, trông cô chẳng khác nào thiên sứ bị mắc đọa. Khi Viêm Kiệt về đến cổng nhà chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn nhận ra cô, đây chẳng phải cô em vợ của hắn sao. Lúc hắn cùng Ninh Hoa lấy nhau cô em vợ này chỉ mười mười ba mười bốn tuổi, vậy mà bây giờ gặp lại, cô bé đã ra dáng thiếu nữ rồi, khí chất sạch sẽ đơn thuần cùng vẻ ngoài ngọt ngào càng khiến cho người ta sinh lòng yêu thích.

Cho tài xế dừng lại ở đoạn xa, Viêm Kiệt bước xuống xe, đôi chân dài cơ bắp mạnh mẽ, dáng người cao lớn, chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu cũng không che khuất được cơ bắp đồ sộ của hắn. Trên gương mặt anh tuấn mang một chiếc mắt kính đen, gọng kính đè lên sống mũi cao thẳng, lông mày rậm rạp, đôi mắt dưới lớp kính sáng quắc như đại bàng.

Đem ba lô khoác hờ lên lại Viêm Kiệt chậm rãi đi đến trước cổng nhà.

Ninh Tiểu Tiểu đã được Đóa Đóa thông báo từ khi xe Viêm Kiệt vừa đến đầu đường, cô vẫn mặc kệ, ngồi chồm hổm dưới đất chơi đùa với kiến.

Trên đầu truyền đến thanh âm trầm khàn nhưng hùng hồn của người đàn ông: "Ninh Tiểu Tiểu?"

Cô bé hình như đang tập trung chơi kiến, nghe tiếng gọi cơ thể theo bản năng giật mình một cái, đôi mắt to tròn hoảng hốt nhìn lên. Đôi đồng tử đen láy đi từ mờ mịt đến vui vẻ.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn Viêm Kiệt, khóe miệng cong lên một nụ cười hết sức ngọt ngào gọi: "Anh rể~"

Cô nàng tính đứng dậy nhưng vì duy trì một tư thế ngồi lâu làm chân bị tê rần, cơ thể không tự chủ mà lảo đảo ngã về phía trước. Viêm Kiệt kịp thời ôm lấy cơ thể nhỏ xinh vào ngực, lập tức một cổ hương thơm ngọt ngào ập vào khướu giác làm hắn không tự chủ mà hít sâu vài hơi.

"Cẩn thận một chút! Chân tê sao?"

Viêm Kiệt giúp cô ổn định thân thể, giọng điệu quan tâm hỏi.

Ninh Tiểu Tiểu thuận thế ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, giọng nói như có như không nũng nịu: "Dạ, anh rể... Chân thật tê."

Trong lòng Viêm Kiệt như có hàng ngàn con kiến bò qua, ngứa ngáy. Vì giải đấu yêu cầu tập trung cao độ nên đã hai tháng rồi Viêm Kiệt không đυ.ng tới phụ nữ, hắn vốn là một người có nhu cầu cao, hai tháng nay phải nói là cực hình.

Nhưng nhìn đến em vợ trong lòng ngực, Viêm Kiệt có ngứa ngáy đến đâu cũng phải ráng thanh tỉnh lại, đây là em vợ của mày a~.

Đối với hành động ôm eo tùy ý làm nũng của cô Viêm Kiệt chỉ hơi bất ngờ, sau đó lại thấy đây cũng là điều hiển nhiên. Ninh gia coi Ninh Tiểu Tiểu như bảo bối mà nuôi nấng, cô bị nuôi đến quá mức đơn thuần, có thể cô bé nghĩ anh rể cũng là người nhà nên tùy ý dựa dẫm là chuyện bình thường.