Chương 37: Anh rể chân sút tài ba

Viêm Kiệt được nghỉ ngơi một thời gian, dù sao hắn cũng là tiền đạo chủ chốt, đãi ngộ dĩ nhiên có phần hơn người khác. Hai tuần này Ninh Tiểu Tiểu bày hết công phu làm nũng quấn lấy hắn ngọt giọng kêu anh rể. Cuối cùng, tiền đạo nổi tiếng Viêm Kiệt lại trở thành tài xế chở công chúa nhỏ đi học hàng ngày.

Không khí hai người hòa thuận thậm chí là ngọt ngào khiến người khác không chen vào được. Ninh Hoa mỗi ngày đều tức đến nghiến răng, rõ ràng là chồng cô ta, Ninh Tiểu Tiểu dựa vào cái gì?

Nhưng cố tình mỗi lần cô ta tỏ thái độ phản đối Viêm Kiệt thân cận Ninh Tiểu Tiểu đều bị hắn lạnh mặt quát lại: "Em nên học cách làm chị trước khi làm vợ."

Một câu nói làm Ninh Hoa nghẹn khuất. Học? Học gì chứ? Cô ta hận Ninh Tiểu Tiểu còn không hết, chính Ninh Tiểu Tiểu đã cướp đi hết tất cả của cô ta. Bây giờ cô ta chỉ cầu mong Ninh ba Ninh mẹ mau mau quay về để mang Ninh Tiểu Tiểu đi, biến mất càng tốt.

Mặc kệ suy nghĩ Ninh Hoa, bên này Viêm Kiệt đang ngồi trên chiếc xe đắt đỏ đợi Ninh Tiểu Tiểu tan học.

Kính xe được kéo xuống, Viêm Kiệt mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay chắc khỏe, gương mặt điển trai cùng đôi mắt sắc bén được che đậy dưới lớp mắt kính đen.

"Được, tối nay mình sẽ tới. Cúp đây! "

Trông thấy Ninh Tiểu Tiểu đi ra từ cổng trường Viêm Kiệt nhanh chóng tắt điện thoại, mở cửa xe nhìn về phía cô bé.

Ninh Tiểu Tiểu đi cùng Cao Phương, không biết cô nàng đang ríu rít nói gì mà mặt Tiểu Tiểu hết ngạc nhiên rồi thẹn thùng đỏ mặt.

Nhìn thấy Viêm Kiệt, cô bé giật mình vội tạm biệt bạn cùng bàn rồi chạy nhanh về phía hắn.

"Anh rể!!"

Ninh Tiểu Tiểu đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu, hai má ửng hồng, hơi thở có chút gấp nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi hắn.

Viêm Kiệt tiếp lấy ba lô của cô, nâng tay lau đi hạt mồ hôi trên thái dương em vợ rồi dịu dàng trách móc: "Chạy gì chứ? Chẳng may ngã thì làm sao?"

Ninh Tiểu Tiểu bỉu môi: "Người ta mười sáu tuổi rồi, đã không còn nhỏ nữa."

"Ha ha, vậy sao? Lớn như thế nào?"

Nói xong, hai mắt hắn không tự chủ lướt xuống bộ ngực căng tròn giấu dưới lớp đồng phục của cô.

Đúng là lớn thật....

Ninh Tiểu Tiểu không để ý ánh mắt của hắn nhưng vẫn đỏ mặt rồi thẹn thùng kéo tay hắn vào trong xe: "Ây da, không nói cho anh biết, người ta bây giờ cái gì cũng hiểu đó."

Viêm Kiệt cười cười mặc cố bé nhét vào trong xe.

Suốt dọc đường đi, mặc kệ Viêm Kiệt có nói gì, hỏi gì cô vẫn một mực không nói, hai má duy trì trạng thái đỏ ửng đến khi về đến nhà. Ninh Tiểu Tiểu gấp rút chạy thẳng lên phòng đóng chặt cửa lại.

Viêm Kiệt nhìn hành động của cô bé, hơi cau mày nhưng bất quá là không để ý lắm.

Tối đến, Viêm Kiệt ra ngoài cùng bạn uống rượu ở một quán bar đến tận khuya.

Người trong nhà đã sớm ngủ hết, Viêm Kiệt một mình ngồi trên ghế sô pha, đầu ngửa về phía sau, hai chân tùy ý mở rộng, cúc áo bị tháo xuống gần phần nửa.

Ninh Tiểu Tiểu ngủ đến nửa đêm liền xuống lầu uống nước, nhìn thấy một khối đen ngồi trên ghế không khỏi bị dọa hết hồn.

Ninh Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng nhỏ liền nghe thấy giọng nói trầm khàn của Viêm Kiệt truyền đến: "Bé con, là anh rể"