Chương 38: Anh rể chân sút tài ba

Viêm Kiệt thấy rõ ràng cô gái nhỏ thở phào một hơi mới nhẹ nhàng tiến lại gần hắn. Đêm nay, Ninh Tiểu Tiểu mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt mỏng, theo từng bước chân của cô, váy ngủ dính sát cơ thể khắc họa lên thân hình duyên dáng của thiếu nữ mười sáu. Viêm Kiệt lay động yết hầu, một trận khô khốc xâm chiếm cổ họng. Bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên vai hắn, Viêm Kiệt nghe cô thấp giọng hỏi: "Anh rể, anh không khỏe sao?"

Viêm Kiệt nhìn từ cánh tay đang đặt trệ vai mình kéo dài lên đến gương mặt cô, không biết có phải do tác dụng của cồn hay không mà hắn cảm thấy cô em vợ tối nay có một cổ hương vị rất khác.

Ừm, là hương vị của phụ nữ...

Viêm Kiệt thất thần suy nghĩ, mãi đến khi cơ thể bị lay động hắn mới giật mình trả lời cô: "Không sao, chỉ là có uống chút rượu nên anh muốn ngồi một lát cho tỉnh."

Nghe vậy, cô bé cúi thấp người xuống, dưới ánh sáng nhập nhòe Viêm Kiệt còn thấy cô khịt khịt cái mũi nhỏ rồi bỉu môi nói: "Sao anh rể cũng bắt đầu giống ba ba rồi, người toàn mùi rượu. Thật hôi!"

Lời nói của cô khiến Viêm Kiệt đang khó chịu cũng phạt bật cười, lại nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô hắn bỗng nỗi lên tính xấu.

Vươn cánh tay rắn chắc kéo mạnh Ninh Tiểu Tiểu về phía mình, khóa chặt cô trước ngực.

Một làn hương thơm sữa ngọt ngào xông vào cánh mũi, trước ngực là cơ thể đầy đặn mềm mại khiến Viêm Kiệt không tự chủ mà siết chặt vòng tay lại.

Quả nhiên, phụ nữ phải đầy đặn một chút ôm mới thoải mái.

"A!"

Ninh Tiêu Tiểu bị hành động của hắn làm kinh hô một tiếng, sau đó lại thấy điệu cười gợi đòn của ai kia liền hờn dỗi trợn mắt: "Thật đáng ghét, làm người ta giật mình!"

Âm thanh cô gái mỏng nhẹ lại êm tai tựa như một sợi lông vũ cào qua ngực khiến tâm hắn liền ngứa ngáy.

"Ai cho em ghét bỏ anh rể hôi, hửm?"

Ninh Tiểu Tiểu nâng tay đánh nhẹ vào ngực hắn oán trách: "Còn không phải sao? Anh thở ra cũng toàn mùi rượu, sắp làm em say luôn rồi này."

Đêm tối, hai mắt cô lại sáng đến lạ thường.

Viêm Kiệt đem cằm tì vào đỉnh đầu cô nói với giọng lưu manh: "Đã vậy, anh rể sẽ ôm em cho đến khi nào Tiểu Tiểu say thì thôi"

Nói là làm, hắn đem cơ thể cô điều chỉnh cho nằm ngay ngắn trước ngực rồi ôm chặt lấy, trong lòng còn thầm nỉ non.

Thật thoải mái!

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền không được thư thả như vậy vì cô gái nhỏ không ngừng uốn éo thân mình, bụng dưới mềm mại vừa đúng lúc cạ lên đũng quần khiến cho vật nào đó dần dần cứng rắn.

Bốp!

Viêm Kiệt đánh mạnh lên mông căng tròn của thiếu nữ cảnh cáo: "Nằm im nào!"

Ninh Tiểu Tiểu rưng rưng mếu máo: "Anh đánh em! Hu hu thật đau. Buông em ra, có cái gì đó đâm vào bụng em, thật cứng, hức..."

Chết tiệt...

Viêm Kiệt thầm mắng một tiếng, ngay tại thời điểm này, giọng nói của Ninh Tiểu Tiểu vừa nỉ non lại như câu dẫn khiến hắn càng không thể khống chế được du͙© vọиɠ của mình.

Hắn đưa tay nâng mặt Ninh Tiểu Tiểu, tại trên trán lán mịn của cô đặt một nụ hôn rồi ôn nhu trấn an: "Ngoan, cho anh rể ôm một chút, được không?"

Thấy Ninh Tiểu Tiểu nhìn hắn, Viêm Kiệt lại càng ra vẻ đáng thương.

Ninh Tiểu Tiểu thành công bị lừa gạt, cô lo lắng quên cả khóc mà nôn nóng hỏi hắn: "Thật khó chịu sao? Có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần! Tiểu Tiểu để anh rể ôm một chút là được"

Cô gái nhỏ cắn môi suy tư rồi nói: "Vậy được thôi."

Nói xong, cô đem tay mò xuống đũng quần hắn, chạm vào vật cứng rắn kia nói: "Nhưng mà anh đem thứ này lấy ra đã, thật cứng, nó đâm vào Tiểu Tiểu."

Ngay tại khoảnh khắc bàn tay mềm mềm lành lạnh chạm vào côn ŧᏂịŧ kia thân thể hắn liền cứng đờ, hô hấp rối loại vội đưa tay kéo bàn tay đang nắm lấy côn ŧᏂịŧ ra.

"Đừng đυ.ng lung tung, ráng chịu một chút."

"Nhưng..."

Thấy cô còn muốn nói, Viêm Kiệt liền đánh thêm phát nữa lên mông cô, thiếu nữ lập tức ngập miệng ngoan ngoãn áp mặt lên l*иg ngực hắn.

Mà Viêm Kiệt thì khổ cực áp chế lửa nóng của bản thân.