Chương 3-2: Đi xin cháo

Sau khi mặc quần áo tử tế, Tô Cảnh Dương liền đỡ hông của mình, uể oải đi về hướng đường lớn.

Tô Cảnh Dương đi tới một cái chợ náo nhiệt, dọc đường vừa đi vừa nhìn tới mức thèm chảy nước miếng.

Hiện tại hắn đói bụng tới mức có thể ăn một lúc mười cái bánh bao lớn, nhưng mà vấn đề là trên người hắn một phân tiền cũng không có.

Coi như hiện tại đi kiếm việc làm cũng không chờ nổi, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu hệ thống số 2 giúp đỡ, nhờ nó tạm thời giúp một chuyện. Hệ thống số 2 lại hung tợn nói: “Đáng đời! Đói chết ngươi đi”.

“…” Có thể liền con mẹ nó chết đi cũng được.

Cũng may Tô Cảnh Dương chỉ tức giận trong phút chốc, sau đó thậm chí phát hiện được một nhà giàu đang phát cháo. Hai mắt hắn phát sáng, hứng thú bừng bừng chạy đến xếp hàng, dù chen lẫn trong đám người ăn mày quần áo rách nát, dơ bẩn cũng không cảm thấy mất mặt.

Trước tiên cứ no bụng là quan trọng nhất, có sức mới có thể kiếm việc làm.

Bụng đói cồn cào, hắn vừa xếp hàng vừa ngó lên xem đến lượt mình chưa. Vì quá mức chăm chú nên thật lâu sau hắn mới phát hiện người xếp phía sau hắn thỉnh thoảng lại nhẹ giọng ho khan.

Tô Cảnh Dương không tự chủ được quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau mình cũng là một người đàn ông trẻ tuổi ngang hắn, thoạt nhìn so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, làn da trắng nõn, mặt mày xinh xắn, sắc môi hơi tái, trên người mặc bộ quần áo cũ giặt lại nhiều lần, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, thân thể vô cùng gầy gò, lúc ho khan thân thể còn run nhè nhẹ.

Tô Cảnh Dương quan sát sắc mặt hắn một chút, thấp giọng quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”.

Người kia mới vừa ngừng ho khan chưa kịp trả lời hắn, sửng sốt một lúc mới giương mắt nhìn hắn, vừa vặn nhìn vào đôi mắt sáng tròn xoe của Tô Cảnh Dương.

Mím đôi môi tái nhợt, người kia giương đôi mắt màu nâu nhạt mang vẻ nhàn nhạt xa cách, nói với Tô Cảnh Dương: “Ta không sao, cảm tạ.”.

Tô Cảnh Dương nghe ra giọng nói lạnh nhạt của hắn, không quan tâm nữa, nở một nụ cười sau đó quay người lại.

Nhưng sau đó người kia vẫn thỉnh thoảng không kiềm được mà ho khan vài tiếng, bất quá cũng cố gắng khắc chế rất nhiều.

Tô Cảnh Dương xếp hàng nửa ngày, rốt cục cũng tới lượt hắn, vui sướиɠ rạo rực chuẩn bị húp cháo. Lúc người múc cháo chuẩn bị múc cho hắn một muôi cháo nóng hổi, hắn liền trợn tròn mắt.

Không có bát!