Chương 3-3: Gặp gỡ

Trong đầu hắn phảng phất có con quạ bay qua kêu cạc cạc cạc, vừa nãy nhìn thấy có đồ ăn liền hưng phấn muốn mọc cánh bay, căn bản là quên mất.

Người phụ trách phát cháo thấy trong tay hắn không có bát, liền thiếu kiên nhẫn bắt đầu xua đuổi, “Đi ra đi, chắn đường người khác”.

Tô Cảnh Dương lòng tràn đầy tiếc nuối, ánh mắt lưu luyến nhìn nồi cháo, không nỡ bỏ đi. Hắn chẳng thể nghĩ tới, ở cô nhi viện trước kia cũng chưa từng bị đói bụng, không nghĩ tới cũng có ngày hôm nay.

“Nếu không chê, dùng bát của ta đi”. Người phía sau đưa cho hắn một chiếc bát sứ. Tô Cảnh Dương vui sướиɠ quay đầu lại, nhìn ánh mắt ra hiệu của người kia liền cầm bát. Tô Cảnh Dương không ngừng nói cảm tạ, người kia ngó mặt đi chỗ khác, biểu tình trước sau nhàn nhạt.

Tô Cảnh Dương cuối cùng cũng nhận được một bát cháo, bất quá hắn biết người kia cũng chỉ có một chiếc bát, còn đang chờ hắn dùng xong. Vì không muốn làm lỡ thời gian, Tô Cảnh Dương nhanh chóng đổ bát cháo nóng vào miệng, hắn nóng tới mức nhảy cẫng lên, nước mắt muốn rơi ra.

Mấy tiểu nha đầu hỗ trợ phát cháo thấy dáng vẻ hắn chật vật, đều nhỏ giọng chế nhạo hắn.

Tô Cảnh Dương uống xong cảm giác miệng mình muốn bỏng hết, lau miệng, đem bát trả lại cho người kia. Người kia yên lặng nhận bát. Tô Cảnh Dương lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay hắn cũng có nốt ruồi son, không khỏi sửng sốt một chút, hoá ra hắn là người song tính.

Tô Cảnh Dương vốn định đứng bên cạnh chờ hắn nhận cháo xong cẩn thận cảm tạ một phen, nhưng là, người phát cháo chẳng biết vì sao đột nhiên gây khó dễ, cầm muỗng không gõ vào nồi cháo, gương mặt cay nghiệt, thái độ tàn bạo nói: “Các ngươi là người một nhà đi? Người một nhà chỉ có thể lĩnh một phần, đi mau đi mau!”.

Tô Cảnh Dương thấy thế liền chạy lại, dùng sức khoát tay nói: “Không đúng không đúng, chúng ta không phải người một nhà, chúng ta cũng không quen biết nhau”.

Trong tay người kia cầm bát, im lặng nhìn không giải thích gì, cả người trầm tĩnh, không gợn sóng.

Tô Cảnh Dương càng cố giải thích, người hầu phát cháo kia càng mất kiên nhẫn, trực tiếp đuổi người, vô cùng không khách khí. Những người xếp hàng phía sau cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn giục nhanh lên. Tiểu nha đầu bên cạnh liền nói thầm: “Một bát cháo mà thôi, tính toán làm gì, đừng làm khó dễ người ta”.

Người hầu kia vẫn đầy mặt ác ý chê cười, cuối cùng múc đầy một muỗng cháo rồi lại cố ý đổ về trong nồi hơn một nửa, sau đó liền đổ vào bát cho người kia.

“Thưởng cho ngươi, cút đi cút đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt!”.

Người kia mím mím môi không nói gì, bưng bát cháo ít đến đáng thương quay người rời đi.

Tô Cảnh Dương chứng kiến tất cả, cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy rằng phát cháo quả thật là việc thiện, không thể đòi hỏi gì hơn, nhưng người hầu này rõ ràng cố tình mượn cớ làm khó dễ, tràn đầy mười phần ác ý.