Chương 3-4

Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Tô Cảnh Dương nhanh chóng bước chân đuổi theo, thật vất vả mới đuổi kịp.

“Thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.” Tô Cảnh Dương ánh mắt đầy hổ thẹn, hướng hắn xin lỗi.

Đôi mắt người kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì bị ngăn cản, nghe Tô Cảnh Dương nói xin lỗi, hắn nhìn Tô Cảnh Dương bị mặt trời phơi nắng tới mức hai gò má đỏ bừng, đáy mắt phảng phất chút kinh ngạc, khóe miệng giật giật, thấp giọng nói: “Không liên quan tới ngươi, không phải ngươi liên lụy ta.”.

Tô Cảnh Dương nghĩ rằng hắn nói vậy để an ủi mình, nên rất cảm động, rồi lại nghe hắn nói: “Ngươi vừa tới trấn này đi?” Tô Cảnh Dương hết sức kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại nhận ra được, lại nghe hắn nói: “Đừng nghĩ nhiều, bọn họ là cố ý nhằm vào ta.”.

“Cố ý nhằm vào ngươi? Tại sao? ?” Người trước mắt này tuy rằng mặt mày xa cách, nhưng trông cũng hiền lành, nhìn kiểu gì cũng không giống người gian ác, vì sao lại bị người khác nhắm vào? Tô Cảnh Dương nhíu mày khó hiểu.

Hắn lắc đầu một cái, không trả lời, chỉ nói với Tô Cảnh Dương: “Không có chuyện gì xin tránh ra đi, trong nhà ta còn có việc gấp.”.

Tô Cảnh Dương nghe vậy liền tránh đường, không chắn đường đi của hắn nữa, nhưng vẫn đi theo bên cạnh hắn, cùng hắn đi về phía trước, “Ngày hôm nay thật cảm ơn ngươi, chờ sau này có cơ hội ta nhất định báo đáp ngươi, ngươi tên là gì, ở đâu?”.

Hắn bưng chén cháo lạnh nhạt trả lời: “Không cần”. Sau đó liền nhanh chân bước đi, lẫn vào trong đám người, chẳng mất chốc liền không thấy bóng dáng.

Tô Cảnh Dương cũng không tiện đuổi theo nữa, đứng tại chỗ tiếc nuối, thở dài, còn tưởng rằng có thể kết giao bằng hữu, cũng không đến nỗi quá cô đơn.

Một bát cháo loãng căn bản không đủ thoả mãn cho cái bụng rỗng tuếch của Tô Cảnh Dương, nhưng hết cách rồi, có cái ăn cũng đã không tệ.

Tô Cảnh Dương quyết định phải nhanh chóng bắt tay vào tìm một công việc tương đối ổn định, tốt nhất là có thể bao ăn bao ở, như vậy vấn đề gì đều tạm thời có thể giải quyết. Nhưng chờ đến khi hắn đi một vòng trên đường tìm nhưng đều bị từ chối, hắn mới phát hiện mình thực sự nghĩ quá ngây thơ rồi!.

Bởi vì khi đến mỗi nhà, họ sẽ đòi xem thẻ thân phận, Tô Cảnh Dương nghĩ thầm nhất định đó là đồ vật giống với chứng minh thư, có thể xác minh thân phận. Nhưng hắn là người lạ xông vào thế giới này, không có hộ khẩu, làm sao mà có loại đồ chơi này?.