Chương 3-5: Kiếm được việc làm

Lúc sau người khác hỏi, hắn liền nói dối làm rơi thẻ thân phận rồi, đang chờ làm lại. Sau đó người ta thấy hắn là người song tính, trực tiếp muốn từ chối, hỏi hắn có gia đình chưa.

Tô Cảnh Dương nói chưa có, người ta liền phất tay kêu hắn đi đi. Tô Cảnh Dương đi hỏi từ nhà này đến nhà khác, người khác cũng hỏi vấn đề giống như vậy, hắn đã có kinh nghiệm, liền nói đã kết hôn rồi. Sau đó người ta lại hỏi hắn sinh con chưa, Tô Cảnh Dương đỏ tai nói chưa, sau đó… Sau đó liền bị đuổi đi.

Tô Cảnh Dương đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu tại sao, liền tìm người hỏi thăm, nói bóng nói gió một hồi mới biết được nguyên nhân. Hoá ra là do hoàng hậu đương triều ban bố pháp lệnh phụ nữ và người song tính đã kết hôn, khi sinh con sẽ đều có kỳ nghỉ tương ứng. Trong kỳ nghỉ này lão bản vẫn phải phát một nửa tiền công, cũng không được sa thải họ.

Cho nên dẫn đến đại đa số cửa hàng đều không muốn thuê phụ nữ và người song tính làm việc.

Điều này không phải có điểm tương tự với xã hội hiện đại hay sao? Tô Cảnh Dương bỗng dưng bị người ta kỳ thị, không khỏi có chút nghẹn uất.

Tô Cảnh Dương tìm một chỗ râm mát, u buồn ngồi xổm xuống, mặt mày xám xịt, cả người tràn đầy ủ rũ.

Sinh dễ, sống dễ, nhưng sinh hoạt thì không dễ dàng a!.

Hệ thống số 2 lúc này xuất hiện, xì cười một tiếng.

Tô Cảnh Dương biết nó cố ý, mở to mắt nhìn trời, không muốn phản ứng lại nó. Ngồi nghỉ một lát, hắn liền chạy đến một cửa hàng may hỏi thăm, vừa vặn ở đây cần người.

“Người song tính?” Quản sự nhấc mí mắt, liếc nhìn hắn một cái, “Kết hôn chưa?”.

Tô Cảnh Dương dùng sức gật đầu, “Kết hôn rồi!”.

“Sinh con chưa?”.

Tô Cảnh Dương cũng vô cùng không biết xấu hổ, không chút nào chột dạ, trả lời leng keng mạnh mẽ: “Sinh sinh!”. Mặc kệ thế nào, trước tiên kiếm được tiền công rồi tính.

Quản sự lại liếc hắn một chút, lại hỏi: “Nhà chồng đồng ý không?”.

“Đồng ý đồng ý.” Tô Cảnh Dương mắt thấy có hi vọng, đặc biệt tích cực, vỗ ngực của mình nói: “Ta còn trẻ mà, tất nhiên là đều đồng ý cho ta đi làm phụ kiếm tiền”.

Quản sự không tiếng động cười cợt, thu tầm mắt lại tiếp tục gảy bàn tính, chậm rãi nói: “Khi nào làm xong thẻ thân phận liền quay lại đây”.

Tô Cảnh Dương đang cười liền tắt ngúm, khóe miệng co rúm, vẫn là đòi thẻ thân phận, làm sao bây giờ, cũng không biết vật kia có thể làm giả được hay không...

Tô Cảnh Dương quyết không từ bỏ hi vọng, suy nghĩ biện pháp để lừa gạt, quản sự liếc mắt một cái nhìn thấy người vào, lập tức nở nụ cười nghênh đón. Tô Cảnh Dương quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc cẩm y, mày rậm mắt phượng, khuôn mặt cũng có chút anh tuấn, nhưng mà bước đi vòng vo không ra dáng, có chút cà lơ phất phơ.

Vừa tiến đến, tầm mắt liền rơi trên người Tô Cảnh Dương, nhìn trên dưới một phen, cuối cùng nghiêng khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Tô Cảnh Dương nghe quản sự gọi hắn là ông chủ, liền biết người này chính là chủ của cửa hàng. Thấy hắn nhìn mình cười một cái, liền cười đáp lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

Kỳ thực ngoại hình Tô Cảnh Dương không tồi, con ngươi trong trẻo, thời cấp ba ở trường còn nằm trong bảng xếp hạng bình chọn giáo thảo. Tuy nhiên có thể là bởi vì đôi mắt quá mức to tròn khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn thêm mấy phần trong sáng trẻ con, không phù hợp với hình mẫu mỹ nam lạnh lùng của các thiếu nữ thời đó. Cho nên đến cuối cùng hắn bị loại, hắn còn vì thế mà ủ rũ mất mấy ngày.

Hắn cười lên, mặt mày cong cong, đặc biệt vui vẻ khiến ông chủ liên tục nhìn hắn chằm chằm. Dường như bị chọt trúng nơi nào đó, cũng cười với hắn, còn cười ra tiếng, giống như nhìn Tô Cảnh Dương rất buồn cười.

Ông chủ lập tức hỏi quản sự, quản sự đem tình huống của Tô Cảnh Dương nói ra. Ông chủ liền nói Tô Cảnh Dương không cần chờ, trực tiếp tới làm việc.