Chương 10-1: Tiền thưởng

Không ngoài dự đoán của Tô Cảnh Dương, số năng lượng lớn mà hắn thu thập được đều từ Lăng Ly. Mấy ngày nay hắn cũng thỉnh thoảng tình cờ làm việc tốt nhưng năng lượng thu được không bằng số lẻ thu thập được từ Lăng Ly. Cho nên có thể nói hầu hết năng lượng hắn thu thập được từ đầu đến giờ đều đến từ Lăng Ly cũng không quá đáng.

Nhưng hôm nay sau khi hấp thụ xong năng lượng, hắn phát hiện trước mắt mình hiện lên một thanh tiến độ, trên đó biểu hiện % năng lượng đang là 0. 0001%? ? ? ?.

Tô Cảnh Dương nhìn con số này xong tức muốn nghẹn máu, “Tiến độ như này thà rằng đừng nhắc nhở”.

Hệ thống số 2 nói: “Kỳ thực nếu ngươi tự sát, vì dân trừ hại, bách tính đều sẽ cảm kích ngươi, như vậy năng lượng của ngươi có lẽ liền đầy.”

“Tao gϊếŧ mày, đồ hệ thống chó má”. Tô Cảnh Dương cắn răng phẫn hận nói.

Hắn không hiểu ra sao tự dưng bị đưa đến thế giới này, sau đó gặp được Lăng Ly, cùng nhau chung sống, kỳ thực cũng dần dần thành quen, thậm chí đối với chuyện mộng xuân năm ngày một lần cũng coi như không. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của hắn vẫn là được trở lại thế giới của mình, dù sao đó cũng là nơi thân thuộc của hắn, nơi hắn sinh sống và lớn lên, là nơi hắn luôn hướng tới.

Tuy rằng hắn cũng biết hi vọng thật xa vời, nhưng hắn sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi thế giới này.

Hệ thống số 2 liền giễu cợt hắn một câu không biết trời cao đất rộng. Tô Cảnh Dương thực sự không có thời gian lẫn tâm tình cùng nó đấu võ mồm, đem Lăng Ly an bài thỏa đáng, sau đó đi ra ngoài.

Tô Cảnh Dương đương nhiên là không yên lòng để Lăng Ly đang bệnh ở nhà một mình, huống chi còn có A Hiên, cho nên hắn chuẩn bị đi tới tiệm sách xin nghỉ, tìm người làm thay mấy hôm, kết quả vừa đi tới thì gặp Lương Lộ đang ngồi chỗ mọi khi hắn ngồi đang uống trà.

Không đợi Tô Cảnh Dương mở miệng xin nghỉ, Lương Lộ nhìn sắc mặt hắn có vẻ không khoẻ, liền hỏi hắn có phải là trong người không thoải mái.

Tô Cảnh Dương nói: “Ta không sao…”.

Lương Lộ ngắm quạt trong tay, phất tay một cái, ngắt lời Tô Cảnh Dương, “Được rồi được rồi, không cần cậy mạnh, bắt được tên hái hoa tặc nên bị thương rồi đi? Không thoải mái thì trở về tìm đại phu khám, nghỉ ngơi mấy ngày, khoẻ thì lại tiếp tục đi làm.”

“Thật sao? Vậy chuyện thu tiền ai…”

“Việc này đơn giản.” Lương Lộ nói: “Ta tự mình thu tiền, ta cũng rảnh rồi mà”.

Thấy bộ dáng hắn nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, Tô Cảnh Dương có chút hoài nghi quan sát hắn một chút, “Thật sao?”.

“Tất nhiên là thật rồi, ta không nói giỡn với ngươi”. Lương Lộ ngồi thẳng chút, cười với hắn, “Mấy ngày ngươi nghỉ ngơi ta sẽ làm thay”.

“Ta nghỉ khoảng hai ngày là được rồi, khi nào ngươi trả tiền công cho ta thì trừ đi…”. Có lẽ là tối qua Tô Cảnh Dương cả đêm ngủ không ngon, phản ứng hơi chậm nên giờ mới đột nhiên phát hiện ra không đúng chỗ nào, “Chờ chút, khoan đã, chờ chút! Vừa nãy ngươi nói ta bắt được tên hái hoa tặc, làm sao ngươi biết được?”.

Tô Cảnh Dương vừa mới dứt lời, Lương Lộ liền vừa cười ra tiếng, “Ngươi phản ứng thật là đủ chậm.”.

Lương Lộ vươn tay ra, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa kẹp một tấm ngân phiếu được gấp kĩ càng đưa cho hắn, ra hiệu hắn cầm. Tô Cảnh Dương cầm ngân phiếu hoang mang không hiểu chuyện gì, nhìn thấy là năm tấm ngân phiếu 100 lạng, tròng mắt ngạc nhiên muốn rơi xuống đất.

Ở thời đại này, năm trăm lạng có thể nói là một số tiền vô cùng lớn, tương đương với số tiền công hai mươi mấy năm đi làm ở tiệm sách này của hắn a. Là một khoản tiền kếch sù a!