Chương 14-2

A Dịch ăn cơm tương đối yên tĩnh, cũng không tiếp tục trêu chọc Tô Cảnh Dương, Lăng Ly vừa ăn vừa đút cơm cho A Hiên, bữa cơm trôi qua một cách vô sự.

Tô Cảnh Dương ăn tới mức không thể ăn được nữa mới hài lòng để đũa xuống, thỏa mãn ngồi trên ghế, “A Ly, ngươi nấu ăn quá ngon, không mở tiệm cơm thật sự quá đáng tiếc.”.

Tô Cảnh Dương nghĩ đến rất nhanh liền có thể khiến Lăng Ly vui mừng, tâm lý không khỏi có mấy phần mừng thầm cùng đắc ý.

“Ngươi thích ăn là tốt rồi.” Tô Cảnh Dương trước giờ cũng thường khen như vậy, Lăng Ly mím môi cười cười, đưa khăn cho Tô Cảnh Dương lau miệng.

A Dịch ở bên nghe Tô Cảnh Dương nói, cũng lên tiếng phụ hoạ, nói với Lăng Ly bằng ngữ khí ôn hoà: “Ngươi nếu mở tiệm cơm thì nhất định ta sẽ tới ủng hộ, ta đây còn đang lo không có chỗ để ăn cơm.”

Tô Cảnh Dương đang lau miệng nghe được bỗng dừng lại, không khỏi dùng ánh mắt dò xét liếc nhìn A Dịch đến mấy lần, tiểu tử này, sẽ không phải… Thật sự có ý đồ gì với A Ly đi?.

Buổi tối thu dọn xong, Tô Cảnh Dương nằm trên giường một hồi, cuối cùng không nhịn được chạy qua phòng Lăng Ly, thử thăm dò xem Lăng Ly có nhận ra A Dịch có ý gì đó không, Lăng Ly suy nghĩ một chút lắc đầu, Tô Cảnh Dương nói thẳng: “A Ly, ta luôn cảm thấy hắn đối với ngươi rất đặc biệt.”.

Đôi mắt màu nâu nhạt của Lăng Ly chăm chú nhìn Tô Cảnh Dương chốc lát rồi mới nói: “Ta thấy hắn mới thực sự đối xử đặc biệt với ngươi, trái lại với ta là khách sáo thôi.”. Nói xong liền bỏ thêm một câu, “Ta đối với hắn cũng như vậy”.

“Đối với ta đặc biệt? Đối với ta đặc biệt kém đi?” Tô Cảnh Dương tức giận.

“Cái này cũng là đặc biệt.”.

“…” Tô Cảnh Dương càng không có cách nào phản bác.

Lăng Ly bình tĩnh nhìn hắn một lát, thu lại ánh nhìn, tiếp tục gấp quần áo, nhìn không ra bất kì tâm tình gì, “Còn nữa, chúng ta mới quen biết hắn một ngày, làm sao ngươi lại suy nghĩ như vậy, không có chuyện đó đâu”.

Tô Cảnh Dương cảm thấy Lăng Ly có chút không đúng, chần chờ một lát nhẹ giọng hỏi: “A Ly, ngươi có phải tức giận bởi vì ta suy đoán lung tung không?”.

Lăng Ly lập tức lắc đầu, ngẩng đầu lên cười cười: “Không có, làm sao mà ta giận ngươi được? Chỉ là ta cảm thấy được ta như bây giờ rất tốt, có A Hiên, còn có… Ngươi, ta không muốn có gì thay đổi, cũng không muốn nghĩ tới.”. Lăng Ly nói xong lời cuối cùng, ngữ khí bình tĩnh, không giống như tức giận với Tô Cảnh Dương.

Tô Cảnh Dương cười cười, biết hắn không thích nghe mấy chuyện này, liền không tiếp tục nói nữa.

Trên giường, A Hiên bọc trong chăn đã ngủ, khuôn mặt đỏ hồng, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, Tô Cảnh Dương đi tới giúp nó thay đổi tư thế, sau đó đi tới giúp Lăng Ly gấp quần áo.

“A Ly, ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào ta làm gì a?”.

“Ngươi thật dễ nhìn”.

Tô Cảnh Dương hừ hừ hai tiếng, “A Ly nhà ta thật tinh mắt, không giống người ta nói ta xấu xí.”.

“Người ta…” Trầm mặc giây lát, Lăng Ly nhìn lại hắn nhẹ giọng hỏi: “Là A Dịch sao?”.

Tô Cảnh Dương căm giận gật đầu, Lăng Ly liền buông xuống con mắt, khóe miệng giật giật, giống như cười nhưng lại không phải là cười, sau đó liền một mực yên lặng gấp quần áo, không nói một câu.

Tô Cảnh Dương hỗ trợ Lăng Ly cất quần áo sau đó mới trở về phòng mình. Tô Cảnh Dương cũng không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ mang máng đèn trong phòng Lăng Ly sáng rất lâu.

Sáng sớm hôm sau, Tô Cảnh Dương tỉnh lại thì Lăng Ly đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, Tô Cảnh Dương thấy thần sắc hắn như thường, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đang muốn ngồi xuống ăn điểm tâm, A Hiên bạch bạch bạch chạy vào, vội vã lôi kéo tay áo của hắn, “Cữu cữu, gà, gà, gà.”.

Lăng Ly cùng Tô Cảnh Dương đầu óc mơ hồ đi theo nó, Lăng Ly đếm đếm, ở trong sân chỉ có 4 con gà, thiếu mất 1 con.

Đúng vào lúc này, cửa chính có người gõ, còn kèm theo tiếng gà kêu thảm thiết.

Tô Cảnh Dương như đoán được chuyện gì, lập tức chạy đi mở cửa, sáng sớm trời lạnh, thiếu niên tuấn tú trên người chỉ mặc quần áσ ɭóŧ màu trắng, mặt không cảm xúc đứng ngoài cửa, trên tay cầm theo con gà, màu lông nửa vàng nửa trắng, chính là con gà bị thiếu.

“Cái này…” Tô Cảnh Dương nuốt nước miếng một cái.

A Dịch đem gà nhét vào tay Tô Cảnh Dương, con ngươi đen lạnh lẽo như đao, âm thanh gằn trong kẽ răng, “Ngươi làm ơn quản cho tốt gà của ngươi đi.”.

“…” Tô Cảnh Dương đem gà ôm về, cũng cảm thấy con gà này thật là quá phận, rõ ràng là gà nhà mình, lại ngày nhớ đêm mong dã nam nhân bên ngoài, sáng sớm liền không thể chờ đợi được nữa bay qua. Tiếp tục như vậy làm sao được?.

Tô Cảnh Dương cùng Lăng Ly thương lượng một chút, dùng dây thật dài buộc chân nó lại, nó có thể ở trong sân tản bộ, nhưng không bay lên được, như vậy sẽ không có cách nào bay sang nhà người ta.