Chương 10: Đạo diễm Lâm đủ trâu

"Ký chủ, không thể nói dối! " Hệ thống vang lên không hề có tình cảm.

Đạo diễn Lâm vừa ngồi trước máy theo dõi, khóe miệng giật giật "..."

Tô Ngộ Khanh đây là hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ của bản thân?

Trong phòng luyện tập, Cố Trạm và Hạ Tô Nghiễn đều muốn cười, Tô Ngộ Khanh đúng là không biết sợ là gì .

Người ngay thẳng như vậy trong giới giải trí cũng quá ít.

"Ngày hôm qua tập tới đâu rồi?" Tô Ngộ Khanh mặt không đổi sắc, trong lòng đã đem hệ thống mắng một trận.

"Tập thôi, vị trí di chuyển của chúng ta rất đơn giản, tập qua hai lần cơ bản là có thể nhớ được, có tôi và Hạ Thần ở đây, cô chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không phạm sai lầm" Cố Trạm nói.

Hắn và Hạ Thần tập một lần liền nhớ.

"Đúng rồi, cô chưa từng lên sân khấu, nên chú ý cả cảm giác trước máy quay..."

Hắn lại nói một đống lớn, Tô Ngộ Khanh đều chăm chú nghe, cảm giác trên sân khấu của thần tượng rất quan trọng.

Có thể thêm không ít điểm.

Cố Trạm cũng tan nát cõi lòng, đêm qua sau khi trở về, người đại diện cho hắn xem phản hồi của fan.

Đối với việc hắn và Tô Ngộ Khanh chung một tổ đội khiến rất nhiều người không hài lòng, sợ Tô Ngộ Khanh cản trở hắn.

Hắn là dựa vào fan để kiếm cơm, phải quan tâm đến cảm xúc của fan.

Hạ Tô Nghiễn tuy rằng xuất thân từ hát nhảy, nhưng bản chất khác với hắn, người ta ra mắt không phải là ở vị trí này.

"Được rồi, nói nhiều như vậy, cô mình suy nghĩ trước đi" Cố Trạm thở ra một hơi.

"Trước tiên chúng ta làm lại một lần đi"

Đạo diễn Lâm là khốn nạn thật, cho có mỗi một bài hát, cái gì cũng không có, bọn họ hoàn toàn là tự lực gánh sinh

Nhóm bọn họ còn tốt, các nhóm khác không chừng........

Rầm - -

Cố Trạm thất thần không chú ý, trượt chân, rầm một cái ngã chổng vó.

Cả người đều mơ hồ.

"Tư thế này của anh...... Ngã cũng rất độc đáo."

Hạ Tô Nghiễn nhịn cười "Cần giúp không?"

Cố Trạm thấy mình trong gương, sắc mặt gần như méo xệch "Cần, tôi không dậy nổi."

Hắn quay một trăm tám mươi độ, tay trái bị đè ở phía dưới.

Hai chân tê dại, xương cụt đau đến sắc mặt hắn vặn vẹo.

Tô Ngộ Khanh và Hạ Tô Nghiễn liếc nhau, nhanh chóng đỡ người dậy "Cậu không sao chứ?"

"Có chút đau hình như bị thương rồi" Cố Trạm hít sâu một hơi, cánh tay đau nhói.

Tô Ngộ Khanh nhíu mày, để ngồi trên mặt đất, kiểm tra cho anh một chú "Chắc là xương bị nứt vào rồi"

"... Không xui xẻo như vậy chứ? " Cố Trạm cảm thấy mình có chút thảm.

Tối nay là đánh giá rồi.

Chương trình này tuy rằng là tìm một cách tiếp cận với khán giả khá mới lạ, nhưng không thể phủ nhận lượng truy cập và mức độ phổ biến là rất cao, một ống kính hắn cũng không muốn bỏ qua.

Rất có thể sau chương trình liền nổi tiếng.

"Cái kia chỉ có thể xem như là anh thật sự xui xẻo. "Hạ Tô Nghiên cũng nhìn một chút.

Cố Trạm......

Một lát sau, hắn cắn răng "Chỉ là bị nứt xương? Chứ chưa có gãy xương phải không?"

Tô Ngộ Khanh nhướng mày "Cái này còn không nghiêm trọng? Anh đừng nói mình muốn kiên trì?"

"Cơ hội hiếm có. "Cố Trạm nhếch miệng cười khổ.

Được rồi, hiểu rồi.

"Tùy anh thôi, gãy xương thì không, nhưng nhất định phải bó bột, nếu muốn kiên trì, lát nữa cái tay này cố gắng đừng động đến nó là được" Là xương cổ tay nứt, cầm microphone cũng không được.

"Chỉ cần chú ý một chút, vấn đề không lớn."

Năng lực nghiệp vụ của Cố Trạm cũng rõ như ban ngày.

Hạ Tô Nghiễn cũng gật đầu.

Cố Trạm thở phào nhẹ nhõm, cơ hội hợp tác sân khấu với Hạ Thần, ngàn năm có một.

Phó đạo diễn nhíu mày "Có muốn khuyên anh ấy dừng lại không?"

Đoạn phim này nếu cắt ra, tổ làm chương trình tuyệt đối sẽ bị fan của Cố Trạm chửi mắng.

Mất nhiều hơn được.

"Chính anh ta muốn tiếp tục, có liên quan gì đến tôi? "Đạo diễn Lâm cười tà " Cứ để anh ấy tiếp tục đi"

Đều là người lớn, tự mình gánh hậu quả.

Phó đạo diễn: "..." Thật hy vọng có một ngày nhìn thấy sắc mặt không cười được nửa của Lâʍ đa͙σ.

"Rung chuông, bảo mọi người đến đại sảnh lầu một tập trung. "Đạo diễn Lâm nhìn qua quy trình, đột nhiên đứng lên.

Một số người còn chưa đến phòng tập.

Phó đạo diễn ở trong lòng thầm dốt cho mọi người một ngọn nến

Tiếng chuông dồn dập đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều giật mình.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

"Cháy rồi?!"

Mọi người lần lượt chạy ra ngoài, mấy người trong thang máy càng mơ hồ, bên tai đều là tiến chuông inh ỏi

Trong hành lang, PD đối diện với ánh mắt ăn thịt người của mọi người, nuốt một ngụm nước miếng "Mọi người, tập hợp ở đại sảnh lầu một."

"Đạo diễn Lâm, ông làm cái gì vậy?"

"Thời gian luyện tập cũng không còn nhiều, chúng tôi còn đang tranh thủ từng giây từng phút."

"Lại nói,cái phòng luyện tập kia của chúng tôi...... Thật sự, luyện hay không luyện đều giống nhau." Một vị đại ca chuyên đóng vai phụ nhíu mày

"Bên trong phòng của mấy người bị cái gì quấy rối?"

"Các dì nhảy ở quảng trường!"

“……”

"Hai nhóm nhạc, thay phiên nhau phát nhạc và nhảy liên tục."

“……”

Mọi người nhao nhao ném tới ánh mắt đồng tình.

[Ha ha ha, hình ảnh kia nghĩ đã thấy buồn cười rồi.]

[Cứu mạng, thật muốn xem phần phòng luyện tập a, đạo diễn, yêu cầu truyền hình trực tiếp.]

[ Lầu trên +1..]

[+10086......]

[Nhan sắc Hạ Thần của tôi thật tuyệt, được không!]

[Thầy Hạ! Xin anh cho em cơ hội được để hai chân lên trên vai anh!]

[Chị em lầu trên, thật to gan!]

[Lầu trên, Kẹo đường còn nhiều trẻ con.]

Đại sảnh lầu một, ba mươi mốt vị nghệ sĩ toàn bộ đều đã đến, Tô Ngộ Khanh nhìn thấy Giang Thần An ném cho cô một ánh mắt âm trầm, cô bình tĩnh nhìn lại, sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Ba mốt chỗ ngồi ban đầu đã được kéo ra một chút , chỗ ngồi phía trước có thêm một cái bàn nhỏ.

"Đạo diễn, sao vậy? " Tịch Ngôn Hoằng bất mãn nhìn đạo diễn Lâm.

"Hôm nay phát sóng trực tiếp. "Đạo diễn Lâm cười híp mắt.

Mọi người lại cảm thấy không có chút có ý tốt nào, quả nhiên, lời nói kế tiếp của ông làm cho tất cả mọi người như bị sét đánh.

"Hai giờ tiếp theo, bài kiểm tra viết, phạm vi kiểm tra bao gồm văn học, giải trí, kiến thức phổ thông, pháp luật, toán học, khoa học kỹ thuật, v.v., bảng xếp hạng và bài thi sẽ được công bố trực tiếp trên mạng."

Mọi người: "??!!!!"

Sao tự niên lại rơi xuống đầu một bài kiểm tra vậy???

Khóe miệng Tô Ngộ Khanh không nhịn được co rút, thao tác bất thình lình này, đủ khốn nạn!

Kỳ thi này, hơn 8% số người phải vượt qua.

Cố Trạm cảm giác không còn gì lưu luyến , lúc này hắn đột nhiên có cảm giác muốn rời khỏi.

"Ôi ! Đạo diễn, cái này không thể!"

"Đạo diễn, trước đó anh chưa từng nói, chưa chuẩn bị tâm lý."

Sắc mặt của Tạ Thời Quân vặn vẹo một cái "Trong hợp đồng không có nói."

Đạo diễn Lâm chờ mọi người nói xong rồi mới nói "Trong hợp đồng nói tất cả quy tắc của chương trình đều do tôi sẽ quyết định."

“……”

Chuyện đã định, hiện trường một mảnh kêu rên.

[Đậu má, vẫn là Lâʍ đa͙σ trâu!]

[ Có thể nghĩ đến việc này, quả thật chỉ có thể là đạo diễn Lâm!hahaha...]

[.......]

[cuộc thi này, có thể khiến nhiều người thiết lập hình tượng học bá bị bại lộ, ha ha.]

[Giới giải trí có quá nhiều người mua kết quả học tập, đột nhiên có chút chờ mong kết quả.]

[Vậy chẳng phải Tô Ngộ Khanh là người đầu tiên chịu đòn sao? Dù sao thành tích thi cấp ba đều là giả.]

[Đặt ghế ở đây ngồi đợi.]